Tu La Võ Thần

Chương 2828: Vũ nhục Sở Phong

Chương 2828: Vũ nhục Sở Phong "Vũ Văn thành chủ, Thánh Đan sơn trang của ta cùng Vũ Văn Thành các ngươi, vốn dĩ là đã hữu hảo chung sống nhiều năm, mà không hề xâm phạm lẫn nhau."
"Lần sau, ta không hy vọng chuyện như này lại xảy ra."
Trang chủ Thánh Đan sơn trang thu hồi một trăm tiên binh về sau, nói với thành chủ Vũ Văn Thành. Lời này của hắn cũng mang ý uy hiếp, muốn nói cho thành chủ Vũ Văn Thành biết, nếu còn có lần nữa, tuyệt đối sẽ không như lần này, giải quyết trong hòa bình.
"Trang chủ đại nhân chê cười, chuyện như vậy ta cũng không hy vọng lại xảy ra lần thứ hai, bởi vì nếu tiếp tục bồi thường một lần nữa, e là gia sản của Vũ Văn Thành ta cũng phải đền hết mất." Thành chủ Vũ Văn Thành cười khổ nói.
Nhìn vẻ mặt đau lòng của hắn, cũng có thể thấy được, một trăm tiên binh đối với Vũ Văn Thành mà nói, thực sự chẳng khác gì cắn vào da thịt, thật là một lần đại xuất huyết.
"Ha ha, đã vậy, ta xin cáo từ." Trang chủ Thánh Đan sơn trang ha ha cười một tiếng, nói xong liền định rời đi. Rất có vẻ cười xòa bỏ qua ân oán.
"Trang chủ đại nhân, quan hệ của ngươi và Sở Phong này như thế nào?" Nhưng đột nhiên, thành chủ Vũ Văn Thành lên tiếng.
"Ta cùng Sở Phong tiểu hữu, hôm nay mới gặp, ngươi nói xem là quan hệ như thế nào?" Trang chủ Thánh Đan sơn trang đáp.
Nghe được câu này, trong lòng Sở Phong căng thẳng, mơ hồ cảm nhận được có điều không ổn từ trong lời nói của cả hai.
Bá Bá Bá Ngay lúc này, thành chủ Vũ Văn Thành phất tay áo, lại có thêm trọn 50 thanh tiên binh từ túi càn khôn bay ra, ngay ngắn xếp trước mặt hắn, đồng thời chỉnh tề hướng trang chủ Thánh Đan sơn trang lướt đến.
"Vũ Văn thành chủ, ý ngươi là sao?" Trang chủ Thánh Đan sơn trang hỏi.
"Trang chủ đại nhân, ân oán giữa ta và Sở Phong, ngài đã rõ, Sở Phong này sớm muộn gì ta cũng phải trừ khử."
"Hiện tại hắn đang ở đây, ta không có lý do gì để bỏ qua cho hắn, mong rằng trang chủ đại nhân có thể cho ta cơ hội báo thù này." Thành chủ Vũ Văn Thành nói xong lời này, liền ôm quyền cúi đầu, làm đại lễ.
Thấy cảnh này, mày Sở Phong nhíu lại càng sâu, hắn cực kỳ không mong điều này xảy ra.
Không chỉ sắc mặt Sở Phong biến đổi, mà ngay cả rất nhiều trưởng lão của Thánh Đan sơn trang cũng thay đổi sắc mặt. 50 kiện tiên binh, đổi lấy việc Thánh Đan sơn trang khoanh tay đứng nhìn, giao dịch này có thể nói là quá hời.
Nhưng so với phần lớn các trưởng lão, sắc mặt Mã Trường Xuân lại có chút hoảng hốt. Nhìn ra, hắn cũng vô cùng sợ hãi, sợ trang chủ của bọn họ thật sự đồng ý giao dịch này. Nếu vậy, chẳng khác nào vứt bỏ mạng sống của Sở Phong. Đồng thời, là hắn mời Sở Phong đến đây, nếu Sở Phong thật chết ở đây, chẳng khác nào là hắn hại chết Sở Phong, lương tâm khó có thể yên ổn.
Bất quá, so với vẻ bối rối của Mã Trường Xuân, Sở Phong ngược lại có chút bình tĩnh.
Tà Thần kiếm trong tay Sở Phong không khỏi nắm chặt, từng tầng sức mạnh bắt đầu tràn vào trong Tà Thần kiếm. Người ngoài không chú ý, Tà Thần kiếm đã mơ hồ có biến hóa. Bên trong thanh nửa thành Đế binh không đáng chú ý này, một loại sức mạnh tà ác mà cường đại vượt quá tưởng tượng, đang lặng lẽ thức tỉnh.
"Ha ha ha."
Ngay lúc này, trang chủ Thánh Đan sơn trang lại ha ha cười lớn, sau đó thấy hắn phất tay áo một cái, chỉ nghe tiếng "bốp bốp" vang lên, 50 thanh tiên binh kia bị thu gọn mang theo cùng một chỗ. Sau đó "keng" một tiếng, liền rơi xuống trước người thành chủ Vũ Văn Thành.
"Mặc dù hôm nay ta mới vừa quen Sở Phong tiểu hữu, nhưng Sở Phong tiểu hữu lại là khách quý của Thánh Đan sơn trang ta. Nếu ngươi muốn đối phó hắn, ta tuyệt đối không thể ngồi yên không lý đến, đừng nói chỉ 50 kiện tiên binh, cho dù là 500 kiện, ý ta cũng không thay đổi."
"Mặt khác ta nói thẳng, mặc dù hành động của Sở Phong tiểu hữu có hơi quá, nhưng đó cũng là do Vũ Văn Đình Nhất và Vũ Văn Hóa Long Lý Khuy trước.
"Mọi việc, đều phải nói lý lẽ, theo ta thấy, ân oán giữa đám tiểu bối, đã hòa nhau, với tư cách trưởng bối, cũng không cần truy cứu nữa."
"Nếu truy cứu tốt thì ngươi cũng chỉ là báo được thù, hả giận."
"Nhưng nếu truy cứu không tốt, việc tan nhà nát cửa, ở cái Đại Thiên Thượng giới này, cũng thường xuyên xảy ra."
"Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại vẫn có trời đấy."
Nói xong, trang chủ Thánh Đan sơn trang liền bay vụt lên. Lời nói của hắn, là đang nhắc nhở thành chủ Vũ Văn Thành. Bối cảnh của Sở Phong không thể coi thường, thần bí khó lường, với tầm vóc của Vũ Văn Thành, nếu muốn giết Sở Phong, tốt nhất nên cân nhắc trước đã.
"Con trai Vũ Văn Nhan Hoằng của ta, dù thiên vương lão tử cũng không được động vào."
Thành chủ Vũ Văn Thành, gầm lên một tiếng, âm thanh này hắn hét về phía Sở Phong.
"Sở Phong, ngươi muốn báo thù cho đám tiểu quỷ kia đúng không, có bản lĩnh thì tự mình tới, mượn sức người khác, có tài cán gì?"
Thành chủ Vũ Văn Thành tiếp tục nói với Sở Phong.
Hắn lại còn giễu cợt Sở Phong. Chế nhạo Sở Phong mượn sức Thánh Đan sơn trang để báo thù, nhưng cuối cùng lại muốn bỏ về tay không. Hắn đang khoe khoang, khoe khoang thực lực Vũ Văn Nhan Hoằng của hắn, cũng là đang châm biếm Sở Phong vô năng.
"Vũ Văn thành chủ, ta đã nói, Sở Phong tiểu hữu là khách quý của Thánh Đan sơn trang ta."
"Nếu ngươi còn vô lễ như vậy, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí." Trang chủ Thánh Đan sơn trang lạnh giọng nói.
Mà khi trang chủ Thánh Đan sơn trang vừa dứt lời, thành chủ Vũ Văn Thành cũng im miệng lại, chỉ là ánh mắt hắn nhìn Sở Phong vẫn đầy sát ý.
Đối mặt với thành chủ Vũ Văn Thành sát khí đằng đằng, Sở Phong lại nhàn nhạt cười, nói:
"Vũ Văn thành chủ, thực lực Sở Phong ta bây giờ, muốn giết ngươi, quả thực làm không được."
"Nhưng mạng của con trai ngươi, và mạng của Vũ Văn Hóa Long, e là không giữ được."
"Cứ chờ xem, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì hành động của mình."
"À..." Thành chủ Vũ Văn Thành cười khẩy, sau đó nói: "Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi lấy cái gì để ta hối hận."
Về phần Sở Phong, thì sẽ không tiếp tục tranh luận với hắn, mà quay người lại, ra hiệu cho trang chủ Thánh Đan sơn trang có thể rời đi.
Thế là, trang chủ Thánh Đan sơn trang dẫn đại quân Thánh Đan sơn trang cứ thế mà đi.
Mặc dù chuyến này, bọn họ không thể vì Lý Hưởng cùng các đệ tử đã chết báo thù.
Nhưng mà Thánh Đan sơn trang lại thu hoạch được lợi ích rất lớn. Đối với bọn họ mà nói, lần này là hời quá nhiều, thậm chí có thể nói, cái chết của đám người Lý Hưởng cũng đáng. Dù sao đối với bọn họ, trừ phi đệ tử đó là người họ coi là người kế thừa bồi dưỡng, bằng không… Chớ nói mạng một đệ tử, cho dù mười hay trăm mạng đệ tử, cũng chưa chắc đáng một thanh tiên binh.
Qua chuyện ngày hôm nay, Sở Phong cũng coi như đã nhìn thấu bộ mặt thật của Thánh Đan sơn trang.
Mặc dù đây là một môn phái danh tiếng, nhưng họ vẫn lấy lợi ích làm trọng.
Sở Phong muốn báo thù, không thể trông cậy vào bọn họ, vẫn là phải dựa vào chính mình.
"Trang chủ đại nhân, các vị trưởng lão, cảm ơn sự chiêu đãi của Thánh Đan sơn trang, chỉ là Sở Phong có việc cần làm, không thể cùng mọi người đồng hành, chúng ta xin cáo từ ở đây."
Đột nhiên, Sở Phong nói với trang chủ Thánh Đan sơn trang.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận