Tu La Võ Thần

Chương 5777: Cao hứng không nổi

"Oanh". Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Phàm Nghịch thân thể nát vụn, hóa thành khí diễm tiến vào lòng bàn tay Sở Phong. Là Sở Phong lấy đi bản nguyên của hắn. Người này, lúc trước đã động sát tâm với Tiên Miêu Miêu, Sở Phong tự nhiên sẽ không lưu mạng hắn.
"Cấm dược dùng sạch rồi, đáng tiếc." Sở Phong lắc đầu. Hắn không chỉ có thể trong lúc hủy thây diệt tích lấy đi bản nguyên Hoàng Phủ Phàm Nghịch, còn có thể kiểm tra bên trong cơ thể Hoàng Phủ Phàm Nghịch, xem có còn bảo vật gì không. Chỉ là đáng tiếc cái gì cũng không có.
"Sở Phong, ngươi...ngươi trước đó đã nhận biết người của Hoàng Phủ thiên tộc rồi sao?" Lúc này, Tiên Miêu Miêu, Long Thừa Vũ, Tần Huyền ba người đến trước mặt Sở Phong, Long Thừa Vũ càng tò mò hỏi.
"Không biết." Sở Phong lắc đầu.
"Vậy ngươi làm sao có thể dùng thần cấm võ kỹ của Hoàng Phủ thiên tộc?" Long Thừa Vũ tò mò hỏi.
"Long huynh, vấn đề này không thể trả lời được, dù sao mỗi người đều có bí mật." Sở Phong vừa cười vừa nói. Coi như Tần Huyền không có ở đây, Sở Phong cũng tạm thời không có ý định đem chuyện Ám Chi Cướp Đoạt nói cho người khác.
"Sở Phong huynh đệ, ngươi thật sự là quá yêu nghiệt."
"Trước kia ta ở trước mặt ngươi, kỳ thật vẫn có chút tự tin, cảm thấy coi như không bằng ngươi, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều."
"Hiện tại thì ta một chút tự tin cũng không có." Long Thừa Vũ cười khổ nói.
Trước kia hắn cảm thấy mình là người đứng đầu trong danh sách ba người mạnh nhất giới tu võ mênh mông. Hiện tại xem ra, chỉ sợ mười người đứng đầu cũng không vào được, mà Sở Phong lại có thể tranh giành vị trí thứ nhất.
"Người một nhà, đừng nói lời này." Sở Phong đang nói chuyện thì nhìn về phía Tiên Miêu Miêu: "Miêu Miêu, cái này ăn vào."
Sở Phong đưa cho Tiên Miêu Miêu một viên thuốc.
"Không sao rồi Sở Phong, ta đã tốt hơn nhiều rồi." Tiên Miêu Miêu dường như sợ Sở Phong lo lắng, còn cố ý lộ ra nụ cười rạng rỡ.
"Nha đầu, bảo ngươi ăn thì cứ ăn."
"Đây là ta lật trong túi càn khôn của Hoàng Phủ Phàm Nghịch ra được, không dùng thì phí, mấu chốt là ta quan sát rồi, nó có ích cho ngươi."
Sở Phong cưỡng ép nhét đan dược vào tay Tiên Miêu Miêu.
"Vậy thì coi như hắn bồi thường cho ta." Tiên Miêu Miêu trực tiếp ném vào trong miệng.
"Đúng rồi, Tần Huyền, sao ngươi lại đi cùng Tiên Miêu Miêu và Long huynh vậy?"
"Là bỏ gian theo chính nghĩa, hay là bị ép liên thủ?" Sở Phong hỏi Tần Huyền. So với Long Thừa Vũ, Sở Phong đối mặt với Tần Huyền không tươi cười, nhưng cũng không biểu hiện quá nhiều địch ý. Lúc trước Tần Huyền đã để Long Thừa Vũ đưa Tiên Miêu Miêu đi trước, Sở Phong còn nhớ đến. Chuyện này làm Sở Phong có ấn tượng mới về Tần Huyền.
"Vốn là bị ép liên thủ, nhưng hiện tại tính toán bỏ gian theo chính nghĩa."
"Sở Phong, hôm nay ngươi cứu ta một lần, chuyện trước kia ta dễ ngươi em trai ta cũng không truy cứu, mấu chốt...ta cũng đánh không lại ngươi." Tần Huyền có chút xấu hổ cười, thật ra cũng muốn nhờ vậy, hòa hoãn quan hệ giữa bọn họ. Sở Phong quá mạnh, hắn thật sự không muốn kết thù với cái quái vật này.
"Ngươi bây giờ xác thực đánh không lại ta, nhưng hôm nay ta không phải cứu ngươi, ta cứu Miêu Miêu và Long huynh."
"Nếu ở đây chỉ có ngươi, ta sẽ không quản." Sở Phong nói.
"Là vậy, bình thường, có thể hiểu được." Tần Huyền càng cười gượng.
"Ngoài ra, ta không có khi dễ em trai ngươi."
"Ta Sở Phong từ trước đến nay không ỷ mạnh hiếp yếu chủ động khi dễ người."
"Hôm đó tại Cổ giới, em trai ngươi phách lối cực kỳ, đánh không lại chúng ta, liền lôi ngươi ra để chèn ép chúng ta."
"Đừng nói muốn khi dễ người, người muốn khi dễ là em trai ngươi mới đúng, chỉ có điều hắn thực lực không đủ nên không khi dễ được mà thôi." Sở Phong nói.
"Nhưng mà em trai ta rất ít khi nói dối với ta." Tần Huyền nói, ý nói hắn càng tin lời em trai hắn nói.
"Tần Huyền, ta thật sự không quan trọng việc ngươi nhìn ta như thế nào."
"Nhưng ta thấy ngươi và em trai ngươi không cùng đường, nên hôm nay nói nhiều vài câu."
"Ngươi tự hỏi lại lương tâm, ngươi có thật sự không hiểu rõ em trai ngươi, hay là không muốn đi hiểu rõ em trai ngươi?"
"Hành động của em trai ngươi, ngươi thật không biết, hay là không muốn tin?"
"Bản thân ngươi lừa gạt mình, kết quả mang đến là càng nhiều người vô tội bị em trai ngươi bức hại, ngươi thấy vậy là đúng sao?"
"Nếu ngươi thấy đúng, thì coi như ta không nói."
Nói hết lời, Sở Phong nhìn về phía Long Thừa Vũ và Tiên Miêu Miêu.
"Miêu Miêu, Long huynh, chúng ta đi thôi."
"Bây giờ chúng ta đã tụt lại phía sau rồi."
Nói xong, Sở Phong liền xuyên qua cổ điện, hướng chỗ sâu hơn đi. Tiên Miêu Miêu và Long Thừa Vũ lập tức đuổi theo. Tần Huyền thì đứng tại chỗ, như đang suy tư điều gì. Những lời vừa rồi của Sở Phong, đã đánh trúng vào nội tâm hắn. Hắn đương nhiên đã từng nghe nói chuyện của Tần Sơ, chỉ là hắn...không muốn tin em trai hắn sẽ làm loại chuyện đó, cũng là vì không muốn thừa nhận em trai mình sẽ làm loại chuyện đó. Coi như như lời Sở Phong nói, hắn làm như vậy có thật sự đúng không?
Sở Phong một đường nhanh chóng tiến lên, gặp không ít nan quan. Nhưng cho dù là ảo ảnh, cơ quan, hay trận pháp, hoặc là quái vật, ở trước mặt Sở Phong, đều tùy tiện giải quyết được. Long Thừa Vũ, Tần Huyền, Tiên Miêu Miêu ba vị thiên tài, chỉ cần đi theo sau Sở Phong là được, căn bản không cần xuất thủ.
"Cái này khác xa với Cửu Thiên Chi Đỉnh mà ta tưởng tượng." Tần Huyền thở dài. Thường ngày, hắn đều là xông pha chiến đấu, đi ở phía trước nhất, sau lưng toàn là người vì hắn hò reo.
"Ta hỏi ngươi, có sướng không? Hả?" Long Thừa Vũ cười hỏi.
"Thoải mái thì thoải mái, nhưng mà ta rất là bị đả kích tinh thần." Tần Huyền nói.
"Không sao, đả kích nhiều lần sẽ thành quen." Long Thừa Vũ cười nói. Tần Huyền nhìn Sở Phong đang ở phía trước, còn đang phá trận. Với những nan đề cần một khoảng thời gian hắn mới có thể giải quyết được, Sở Phong lại tùy tiện phá được. Hắn không khỏi lắc đầu thở dài: "Ai, thật tự nghi ngờ bản thân."
Bọn họ tiếp tục tiến lên, xuyên qua thông đạo, đi đến một địa phương. Nhìn nơi đây, trong mắt Sở Phong lộ vẻ vui mừng: "Nhanh." Có bao nhiêu thông đạo có thể thông đến đây, thông đạo mà Sở Phong bọn họ vừa đến chỉ là một trong số đó. Nhưng nơi này, là nơi mà Sở Phong trước kia trong gương đã thấy Hoàng Phủ Thiếu Vũ, Tiểu Ngư Nhi, và Phong Linh xuất hiện. Dựa theo những gì Sở Phong quan sát được trong gương, Sở Phong biết con đường đi của Tiên Hải Thiếu Vũ, và cảm thấy cần phải mau chóng đuổi kịp Tiên Hải Thiếu Vũ bọn họ. Quả nhiên, lại đi thêm một đoạn nữa, phá một cơ quan trận pháp thì có một đài cao cùng một cánh cửa kết giới nổi lên. Trên đài cao chắc là có đồ vật, nhưng hiện tại lại không có gì cả.
"Cái này ý gì?" Long Thừa Vũ không hiểu.
"Chắc là đồ phía trên đã bị người khác lấy đi rồi." Sở Phong nói.
"Có người nhanh vậy sao?" Long Thừa Vũ kinh ngạc.
"Không sao, chắc là người một nhà thôi."
Sở Phong cảm thấy đồ vật phía trên chắc đã bị Tiên Hải Thiếu Vũ bọn họ lấy đi. Thế là, Sở Phong bốn người trực tiếp bước vào cánh cửa kết giới. Khi lực kết giới tiêu tan, bọn họ tiến vào một tòa cung điện cổ xưa. Tòa cung điện này vô cùng lớn. Cung điện nơi Tiên Miêu Miêu ở trước đó đã đủ lớn, nhưng nơi này lại càng lớn hơn. Tựa như một thế giới bị phong tỏa bằng gạch đá vậy. Nhưng khi ở những nơi như này, người ta không có cảm giác hùng vĩ, ngược lại cảm xúc bị đè nén bởi sự trống trải được xây dựng từ những bức tường gạch lại làm người ta thấy khó chịu. Mà ở phía xa trên không, Sở Phong thấy Tiên Hải Thiếu Vũ, Tiểu Ngư Nhi, Phong Linh, ngoài ra còn có Vũ Văn Viêm Nhật, cùng hai cao thủ Thần Thể thiên phủ. Vị trí bọn họ đứng có một cái rương bảo khổng lồ đang lơ lửng. Trên rương bảo có hai cái lỗ cắm chìa khóa. Tiên Hải Thiếu Vũ, Tiểu Ngư Nhi, và Vũ Văn Viêm Nhật đứng bên một phía của rương bảo. Ở phía bên kia là Hoàng Phủ Thánh Vũ, Hoàng Phủ Tướng Diệu, cùng Hoàng Phủ Thượng Dương ba người.
"Bọn họ quả nhiên đã đến." Trước đó Sở Phong đã cảm thấy Hoàng Phủ Thánh Vũ bọn họ có thể sẽ gặp được Tiên Hải Thiếu Vũ. Sở dĩ Sở Phong vội vàng đuổi theo Tiên Hải Thiếu Vũ như vậy, là sợ Tiên Hải Thiếu Vũ sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn sau khi gặp Hoàng Phủ Thánh Vũ. Hoàng Phủ Thánh Vũ bọn họ, dù sao cũng là hậu nhân Hoàng Phủ thiên tộc, lần này có thể sẽ nắm ưu thế. Cũng may là đã đuổi kịp.
"Đại ca ca." Lúc này, Tiểu Ngư Nhi dẫn đầu phát hiện ra Sở Phong bọn họ. Cô bé đang ngáp dài lập tức đôi mắt đẹp rạng rỡ, một bước chân liền vượt qua khoảng cách xa, đi đến gần Sở Phong.
"Miêu Miêu tỷ tỷ, tỷ và đại ca ca ở cùng nhau sao, vậy quá may mắn!" Tiểu Ngư Nhi nói với Tiên Miêu Miêu.
"Sau mới gặp được, nhưng mà cũng xác thực là may mắn, nếu không gặp được thì chúng ta coi như gặp phải tai ương rồi." Tiên Miêu Miêu nói.
"Ồ?" Tiểu Ngư Nhi ý thức được, có lẽ đã xảy ra chuyện gì.
"Sở Phong huynh đệ." Lúc này, giọng nói của Tiên Hải Thiếu Vũ từ nơi xa cũng truyền đến. Hắn và Phong Linh dù không lập tức đến, nhưng cũng đứng cạnh rương, phất tay với Sở Phong, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Thế nhưng, so với vẻ mặt vui mừng của đám người Tiên Hải Thiếu Vũ. Ba người Hoàng Phủ Thánh Vũ nhìn thấy Sở Phong lại cao hứng không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận