Tu La Võ Thần

Chương 4507: Khí tức quen thuộc

Nhưng thực tế, thời gian dành cho trang chủ Bá Tinh sơn trang không còn nhiều. Nếu tiếp tục kéo dài, hắn sợ Nguyệt Tiên hội thật sự luyện hóa Bá Tinh Tiên Thảo, như vậy hắn sẽ mất cả chì lẫn chài. Vì vậy, để đạt hiệu quả cao nhất, hắn tìm đến ghi chép tỉ mỉ về trận pháp mà tổ tiên Bá Tinh sơn trang để lại. Nhưng theo ghi chép của tổ tiên, trang chủ Bá Tinh sơn trang biết rằng, muốn khống chế sức mạnh nhãn trận dưới dãy núi kia, không chỉ cần một tiểu bối có tu vi mạnh mẽ mà còn cần mượn sức mạnh huyết mạch của những tiểu bối khác, như vậy mới đạt hiệu quả cao nhất. Điều này khiến hắn cảm thấy, dù là Hồn Lũy và Hồn Vĩnh, cũng không thể khống chế được sức mạnh nhãn trận. Vẫn cần phải mượn sức mạnh huyết mạch của các tiểu bối khác. Nhưng vì "hổ dữ không ăn thịt con", dù là hắn, cũng không muốn để các tiểu bối Bá Tinh sơn trang phải hy sinh như vậy. Thế là, sau một hồi suy nghĩ, trang chủ Bá Tinh sơn trang mới nghĩ ra mưu kế này. Đầu tiên hắn vu oan cho Nguyệt Tiên, ăn trộm Bá Tinh Tiên Thảo, bảo vật tu luyện của Bá Tinh sơn trang. Sau đó phát ra anh hùng thiếp, mời những tiểu bối đỉnh cao của thế giới này đến bắt Nguyệt Tiên. Nhưng thực tế, là muốn lừa những tiểu bối đó đến đây. Ngay từ đầu, mục đích của hắn là muốn vận dụng trận pháp, hấp thu sức mạnh huyết mạch của các tiểu bối đó, khiến Hồn Lũy có thể dễ dàng khống chế nhãn trận, từ đó luyện hóa Nguyệt Tiên hoàn toàn. Để hấp thụ được đầy đủ tinh hoa huyết mạch, Bá Tinh sơn trang còn cố ý thiết kế cái gọi là khảo hạch. Bề ngoài thì nói rằng chỉ những tiểu bối đủ mạnh mới có thể vào cấm địa tu luyện, đi bắt người ăn trộm. Thực chất, là để sàng lọc ra những tiểu bối có thiên phú mạnh mẽ, sau đó hấp thụ sức mạnh huyết mạch của bọn họ. Ban đầu, Bá Tinh sơn trang dự định sau khi lừa các tiểu bối này vào cấm địa tu luyện, sẽ trực tiếp ra tay luyện hóa sức mạnh huyết mạch của bọn họ, rồi g·i·ế·t c·h·ế·t, như vậy là nhổ cỏ tận gốc. Sau khi g·i·ế·t c·h·ế·t bọn họ xong, lại đổ tội cho Nguyệt Tiên là được. Ai ngờ, giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Người nửa đường xuất hiện đó chính là Thánh Quang Kim An. Thánh Quang Kim An hết sức hứng thú với người ăn trộm này, bất kể trang chủ Bá Tinh sơn trang khuyên can thế nào, hắn vẫn muốn vào cấm địa tu luyện, cùng mọi người xem người ăn trộm đó rốt cuộc là ai. Dù sao Thánh Quang Kim An cũng đến từ Thánh Quang nhất tộc. Trang chủ Bá Tinh sơn trang không dám đắc tội, càng không dám để hắn c·h·ế·t ở đây. Nếu không, Thánh Quang nhất tộc mà điều tra ra chân tướng thì cả Bá Tinh sơn trang đều khó thoát khỏi kiếp nạn. Cho nên mới phải phí công sức như vậy, để Hồn Vĩnh và Hồn Lũy phối hợp diễn kịch. Cho đến hiện tại, ngoài trang chủ Bá Tinh sơn trang và một vài cường giả đỉnh cao của Bá Tinh sơn trang, thì chỉ có Hồn Vĩnh và Hồn Lũy biết âm mưu này. Ngay cả các đệ tử Tỏa Hồn Tông khác cũng không hề hay biết chân tướng. Cho nên, đám tiểu bối đang nằm ngoài động tiên, ngoại trừ Hồn Vĩnh không bị hấp thu sức mạnh huyết mạch, thì những người khác đều bị hấp thụ, kể cả những đệ tử Tỏa Hồn Tông cũng không ngoại lệ. Nói đi nói lại, Hồn Vĩnh và Hồn Lũy đều là những kẻ hung ác. Vì lợi ích, chúng lừa cả những sư huynh sư đệ của mình. Không tiếc hấp thụ sức mạnh huyết mạch của họ để mở trận nhãn này. Đương nhiên, Hồn Lũy và Hồn Vĩnh đã đạt thành thỏa thuận với trang chủ Bá Tinh sơn trang là, lợi dụng sức mạnh huyết mạch của mọi người, thúc đẩy trận nhãn. Sau đó sẽ cùng với trang chủ Bá Tinh sơn trang, trong ứng ngoài hợp, hợp lực luyện hóa Nguyệt Tiên. Chỉ cần mọi chuyện suôn sẻ, bọn họ sẽ nhận được những lợi ích mà trang chủ Bá Tinh sơn trang đã hứa. Còn việc trang chủ Bá Tinh sơn trang quen biết Nguyệt Tiên như thế nào thì trang chủ không nói, bọn họ cũng không hỏi. “Trang chủ Bá Tinh sơn trang đúng là một kẻ giỏi tính toán, dám lừa gạt người của ta.” Sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc, Sở Phong trong lòng đã kết án t·ử h·ì·n·h cho trang chủ Bá Tinh sơn trang. Kẻ này, nhất định phải g·i·ế·t!!! "Huynh đệ, ta đã nói hết những gì ta biết." "Hai vị thê tử của ngươi là bị trang chủ Bá Tinh sơn trang lừa gạt." "Oan có đầu nợ có chủ, ngươi muốn báo thù thì tìm trang chủ Bá Tinh sơn trang, ta chỉ là phụng m·ệ·n·h làm việc, trước đó, ta căn bản không biết các nàng là thê tử của ngươi." "Nếu ta biết hai vị cô nương có quan hệ với ngươi, ta tuyệt đối không dám gây thương tích cho các nàng." "Huống hồ, hiện tại ta cũng đâu có làm hại gì các nàng đâu, phải không, nên ngươi hãy tha cho ta đi, ta van ngươi, tha cho ta đi." Sau khi Hồn Lũy kể xong đầu đuôi sự tình, lại lần nữa cầu xin Sở Phong tha thứ. Chỉ là nhìn bộ dạng Hồn Lũy như vậy, Sở Phong chỉ lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nhìn cái đỉnh đồng chứa sức mạnh luyện hóa kia, nói: "Mở nó ra." Hồn Lũy không dám do dự, vội vàng làm theo. Đỉnh đồng mở ra, một ngọn lửa nóng rực liền phun ra ngoài. Mà bên trong đỉnh đồng, lửa bắt đầu bùng lên như mãnh thú. Hồn Lũy, muốn sau khi khống chế hoàn toàn sức mạnh trận nhãn, sẽ đưa sức mạnh luyện hóa trong đỉnh đồng này, thông qua trận nhãn dung nhập vào trong trận pháp, vận dụng sức mạnh luyện hóa này để luyện hóa hoàn toàn Nguyệt Tiên. "Hồn Lũy, thực ra những gì ngươi nói không phải là không có lý." "Nhưng ta, Sở Phong, có một cái tật xấu, đó là người ta yêu, không ai được phép đụng vào." "Dù chỉ là có ý nghĩ này thôi, ta cũng sẽ muốn tính mạng kẻ đó." "Còn ngươi, đã biến ý nghĩ thành hành động, nếu không có ta phát hiện kịp thời, các nàng đã thật sự bị hại." "Cho nên đừng trách ta Sở Phong vô tình, trách thì trách ngươi tham lam và tính cách độc ác của mình." "Nhớ kỹ, nếu có kiếp sau, thì làm người tốt nhé." Sở Phong nói xong liền nhấc bổng Hồn Lũy lên. Mặc cho Hồn Lũy gào khóc thảm thiết, van xin tha thứ, Sở Phong vẫn không hề nao núng. Oanh. Trong làn lửa bốc lên, Hồn Lũy đã bị Sở Phong ném vào trong đỉnh đồng. Đừng thấy đỉnh đồng kia, bề ngoài trông không lớn, thực tế bên trong ẩn chứa cả một thế giới. Nếu để ngọn lửa bên trong giải phóng, e là hủy diệt một phương thế giới cũng chỉ là chuyện nhỏ. Vì thế dù cho Hồn Lũy kêu gào thảm thiết, nhưng sau khi bị ném vào đỉnh đồng, giọng hắn rất nhanh cũng biến mất. Sở Phong đậy đỉnh đồng lại, rồi cầm cái bát vàng lên. Ở động tiên bên kia, Hồn Vĩnh căn bản không hề hay biết Hồn Lũy bên này đã gặp chuyện. Hắn vẫn luôn giả bộ như đau khổ, một bên vận dụng chí bảo trong tay, câu thông với sức mạnh trận pháp, ngấm ngầm đánh cắp sức mạnh huyết mạch của mọi người. Mãi cho đến khi sức mạnh trận pháp đạt đến đỉnh điểm, không thể tiếp tục đánh cắp sức mạnh huyết mạch từ những người kia, Hồn Vĩnh mới dừng tay. Nhưng khi Hồn Vĩnh dừng tay thì sức mạnh huyết mạch ngưng tụ trong chén đã đặc sệt lại. "Nguyệt Tiên tiền bối, Bá Tinh Tiên Thảo này chắc chắn rất quan trọng với ngài." "Vậy thì để ta giúp ngài, để nó hoàn toàn thuộc về ngài." Sở Phong liếc nhìn Nguyệt Tiên, sau đó liền thi triển pháp quyết, vận dụng sức mạnh huyết mạch của mọi người, bắt đầu khống chế sức mạnh nhãn trận. Sở Phong do luôn quan sát Hồn Lũy, nên ghi lại toàn bộ các bước khống chế nhãn trận của Hồn Vĩnh trước đó. Cộng thêm kết giới thuật của Sở Phong vốn đã tinh xảo, nên việc chưởng khống nhãn trận này với hắn dễ dàng hơn cả Hồn Lũy rất nhiều. Không bao lâu, Sở Phong đã nắm trong tay sức mạnh nhãn trận. Có điều nhãn trận này không phải là nhãn trận chủ, vì thế cho dù Sở Phong nắm giữ sức mạnh nhãn trận, thật ra chỉ là nắm giữ một phần sức mạnh của đại trận này. Sở Phong không thể câu thông với Nguyệt Tiên, nhưng có thể thông qua sức mạnh nhãn trận để trợ giúp Nguyệt Tiên. Đúng vậy, sức mạnh nhãn trận này có thể dùng để chèn ép Nguyệt Tiên, cũng có thể dùng để giúp đỡ Nguyệt Tiên, tất cả phụ thuộc vào người nắm quyền điều khiển. Hiện tại, Nguyệt Tiên đang ở trong kết giới kia, xem như không có vấn đề gì. Nhưng thực tế, kết giới đó đang tỏa ra sức mạnh vô hình cực lớn, áp bách lên Nguyệt Tiên. Đó là lý do Nguyệt Tiên không dám khinh thường. Sau khi Sở Phong khống chế được sức mạnh nhãn trận, liền giúp Nguyệt Tiên tiêu trừ đi sức mạnh áp bách đó. “Ân?” “Chuyện gì xảy ra?” Ở trong động tiên, Nguyệt Tiên cảm nhận được sức mạnh áp bách đến từ bốn phương tám hướng đang giảm dần. Nàng còn tưởng rằng trang chủ Bá Tinh sơn trang đang giở trò quỷ, nên nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng trong mắt càng sâu, cẩn thận quan sát xung quanh không dám chủ quan chút nào. Nhưng nàng rất nhanh nhận ra, hình như không hề có cái gọi là âm mưu, chỉ là đơn giản sức mạnh áp bách lên nàng đang giảm bớt. "Nguyệt Tiên tỷ tỷ, ta có một cảm giác kỳ lạ." "Ta cũng thấy vậy." Bỗng nhiên, bên tai Nguyệt Tiên vang lên hai giọng nói khác nhau. Đó chính là giọng của Tô Nhu và Tô Mỹ. Hiện tại, Tô Nhu và Tô Mỹ đang cùng với Nguyệt Tiên hợp nhất. Các nàng không thể tùy ý thay đổi, khống chế thân thể, nhưng có thể tự do giao lưu. Thậm chí mọi thứ Nguyệt Tiên cảm nhận được, Tô Nhu và Tô Mỹ đều cảm nhận được. “Tiểu Nhu, Tiểu Mỹ, cảm giác kỳ lạ gì, nói ta nghe xem?" Nguyệt Tiên hỏi. “Ta hình như cảm nhận được khí tức của Sở Phong.” Giọng của Tô Nhu có chút không chắc chắn. Nhưng vừa nói xong, Tô Mỹ dường như trở nên hưng phấn. "Oa, tỷ tỷ, thật sự cảm nhận được sao, ta cũng cảm nhận được khí tức của Sở Phong ca ca, có lẽ nào, Sở Phong ca ca đang giúp chúng ta sao?" "Tiểu Mỹ, muội thật sự cảm nhận được sao?" Tô Nhu kinh ngạc hỏi. "Đúng vậy, đúng vậy, thật sự cảm nhận được, không sai, đó chính là khí tức của Sở Phong ca ca." Tô Mỹ càng thêm hưng phấn. Chỉ có Nguyệt Tiên là lắc đầu. “Hai người các muội, có phải bị trận pháp chèn ép thân thể suy yếu, cộng thêm tương tư quá độ mà sinh ra ảo giác rồi không?" Nguyệt Tiên thở dài.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận