Tu La Võ Thần

Chương 3778: Cừu non uy hiếp

Chương 3778: Cừu non uy h·i·ế·p
Nguyên nhân chính là ở thượng giới có loại quy tắc bất thành văn này, Sở Phong có thể p·h·án đoán, người cứu mình, hẳn không phải là thôn dân bình thường. Hắn nhất định là thôn dân có thực lực nhất định, nếu không không thể gióng t·r·ố·ng khua chiêng, kiến tạo cung điện tráng lệ như vậy trong thôn mộc mạc, mà không ai phản đối.
"Tiểu hỏa t·ử, ngươi tỉnh rồi."
Ngay khi Sở Phong trầm tư, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi cực kỳ hiền lành.
Quay đầu nhìn quanh, một vị bác gái đang nhìn mình, tuổi bác gái này tương đương với mẹ Tống Ca, hơn một ngàn tuổi. Nhưng bác gái này nhìn qua còn trẻ hơn mẹ Tống Ca, mặt mày hồng hào, trên mặt hầu như không có nếp nhăn. Có thể thấy được bác gái không chỉ sống tốt, mà tình trạng cơ thể cũng rất tốt.
"Tiền bối, có phải ngài đã cứu ta?" Sở Phong hỏi.
"Tiền bối gì không tiền bối, ta không đảm đương n·ổi, ngươi cứ gọi ta Lưu đại mụ, người trong thôn đều gọi ta như vậy." Bác gái cười tủm tỉm nói.
"Đa tạ Lưu đại mụ ân cứu m·ạ·n·g."
Sở Phong ôm quyền t·h·i lễ, bày tỏ lòng biết ơn.
Mặc dù Sở Phong biết, dù Lưu đại mụ này không cứu mình, mình cũng không sao. Nhưng không phải ai cũng nguyện ý cứu người xa lạ, Lưu đại mụ nguyện ý cứu mình, chứng tỏ là người vô cùng t·h·iện lương.
"Ngươi định đi rồi sao, ăn cơm xong hãy đi." Lưu đại mụ nói.
"Lưu đại mụ, không cần đâu, ta còn có việc." Sở Phong nói.
"Nếu không có việc gấp, ăn cơm xong hãy đi, bác gái đặc biệt chuẩn bị cho ngươi." Lưu đại mụ nhiệt tình nói.
Nghe chữ "cố ý", Sở Phong cảm động. Thế là đồng ý. Vả lại, đã vào cung điện, đi không bao lâu liền ngửi thấy mùi thơm. Đúng là hương vị quen thuộc. Đến cảnh giới của Sở Phong, không ăn cơm, không uống nước, không ngủ, cũng không ảnh hưởng. Trừ phi tình huống đặc biệt, bằng không sẽ không đói, không khát, cũng không buồn ngủ. Ăn cơm là chuyện có cũng được, không có cũng không sao, có ăn cũng chỉ là thèm, mới ăn vài miếng, không phải để nh·é·t đầy bụng, mà để thưởng thức mỹ vị.
Nhưng lúc này, Sở Phong thật có chút thèm. Vì đồ ăn Lưu đại mụ nấu, hương vị có chút khác. Đó là hương vị gia đình, Sở Phong chỉ ngửi được khi còn ở Tổ Võ hạ giới, Cửu Châu đại lục, Sở gia.
Ngồi vào chỗ, Sở Phong p·h·át hiện Lưu đại mụ hôm nay thật là p·h·á phí. Thế mà làm tám món, gà vịt t·h·ị·t cá đều có đủ. Khiến Sở Phong càng cảm động, chỉ là bèo nước gặp nhau, Lưu đại mụ đối đãi mình như vậy, thật hiếm thấy.
Trong lúc ăn cơm, Sở Phong bắt đầu trò chuyện cùng Lưu đại mụ. Sở Phong biết, dù Lưu đại mụ là thôn dân bình thường, nhưng con gái nàng lại không phải người thường. Con gái nàng tên là Vương Liên. Cha Vương Liên mất sớm, vì vây xem tu võ giả giao chiến, bị gợn sóng trọng thương mà c·hết t·h·ả·m. Nên Vương Liên do Lưu đại mụ một tay nuôi lớn. May mà Vương Liên không chịu thua kém, t·h·i·ê·n phú tu võ cực giai, bây giờ là cường giả Chân Tiên đỉnh phong, mới ba trăm mười ba tuổi đã là trưởng lão Trùng Hư quan. Với Sở Phong, chuyện này không đáng gì, nhưng trong mắt thôn dân, thậm chí Trùng Hư quan, Vương Liên là tuyệt đỉnh t·h·i·ê·n tài.
Thật ra, dù đặt Vương Liên ở Đại t·h·i·ê·n thượng giới, với tuổi đó mà có tu vi như vậy, thì vẫn là t·h·i·ê·n tài chân chính. Chỉ tiếc đây là Luân Hồi thượng giới.
Vương Liên vốn hiếu tâm, muốn đón Lưu đại mụ đi. Nhưng Lưu đại mụ kiên trì ở lại thôn, nói là ở quen rồi. Nên Vương Liên xây tòa cung điện này cho Lưu đại mụ ở. Ban đầu, Lưu đại mụ phản đối, nhưng vì Vương Liên kiên trì, đành phải đồng ý. Lưu đại mụ không muốn gióng t·r·ố·ng khua chiêng, vì sợ người trong thôn có ý kiến, ai ngờ không ai dám nói gì.
Nói đến đây, trên mặt Lưu đại mụ lộ vẻ cười khổ. Nhìn nụ cười cay đắng này, Sở Phong biết người trong thôn không t·h·iện lương. Chắc hẳn đã từng k·h·i· ·d·ễ Lưu đại mụ. Nhưng vì sao giờ Lưu đại mụ xây cung điện rộng lớn như vậy trong thôn, mà không ai dám nói gì nữa?
Tự nhiên là vì con gái Lưu đại mụ là Vương Liên, trưởng lão Trùng Hư quan, bọn họ sợ Vương Liên, nên mới như vậy.
"Mẫu thân, con về rồi."
Hai người đang trò chuyện thì một giọng nói vang lên từ ngoài điện. Sở Phong quan s·á·t theo tiếng, thấy có mấy người đi vào. Họ đều có một thân ph·ậ·n chung, là người Trùng Hư quan. Người dẫn đầu là một nữ t·ử, tướng mạo bình thường, nhưng may có chút khí chất, tu vi Chân Tiên đỉnh phong. Chắc chắn là Vương Liên, con gái Lưu đại mụ. Những người khác mặc giống nhau, đều là đệ t·ử Trùng Hư quan. Họ khiêng mấy rương lớn, Sở Phong thấy bên trong toàn là đan dược tu luyện và dược liệu phụ trợ. Tuy không trân quý, nhưng lại có c·ô·ng hiệu nhất định với người như Lưu đại mụ. Chắc Vương Liên mang đến để hiếu thuận Lưu đại mụ.
"Đây là ai?"
Lúc này Vương Liên chạy tới chỗ ăn cơm, thấy Sở Phong thì mặt lộ vẻ không vui.
"Tại hạ Tu La, hân hạnh."
Sở Phong vội đứng dậy, kh·á·c·h khí t·h·i lễ với Vương Liên.
Nhưng Vương Liên không để ý tới Sở Phong, mà oán trách nhìn Lưu đại mụ.
"Mẹ, con nói với người bao nhiêu lần rồi, đừng đưa ai về nhà.""Môn quy Trùng Hư quan nghiêm ngặt, con không thể đưa đám rác rưởi vào Trùng Hư quan, ngay cả người trong thôn cũng không được, nói gì người ngoài." Vương Liên nói.
"Liên nhi, đừng nói lung tung, tiểu hỏa t·ử này không tới tìm con giúp đỡ."
Lưu đại mụ kể lại chuyện đã xảy ra với Sở Phong cho Vương Liên.
"Hừ, giờ người hèn hạ vậy sao, cố ý tạo ra vết t·hương để ngẫu nhiên gặp mẹ ta, dùng cách đó tiếp cận mẹ ta." Vương Liên x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g nhìn Sở Phong.
Nàng xem Sở Phong là tiểu nhân hèn hạ, cho rằng Sở Phong cố ý tiếp cận mẹ nàng, để nàng giúp đỡ.
Với ý nghĩ này của Vương Liên, Sở Phong dở k·h·ó·c dở cười.
"Vương cô nương, cô hiểu lầm rồi." Sở Phong vừa cười vừa nói.
Nhưng Sở Phong kh·á·c·h khí lại đổi lấy tiếng hét của Vương Liên:
"Loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi không xứng nói chuyện với ta.""Cút nhanh lên, không thì đừng trách ta không kh·á·c·h khí."
Bình thường, gặp nữ t·ử kiêu hoành thế này, Sở Phong muốn cho một bài học. Nhưng Lưu đại mụ quá t·h·iện lương, nể mặt Lưu đại mụ, Sở Phong không n·ổi giận.
"Lưu đại mụ, vậy ta xin cáo từ." Sở Phong tạm biệt Lưu đại mụ rồi rời đi.
"Đừng để ta gặp lại ngươi, gặp lại ta sẽ tháo chân ngươi."
Ai ngờ, Sở Phong vừa ra khỏi cung điện, liền nghe thấy tiếng uy h·iế·p của Vương Liên.
Sở Phong chỉ cười lắc đầu trước lời uy h·iế·p của Vương Liên.
Sư tử há để ý đến uy h·iế·p của cừu non?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận