Tu La Võ Thần

Chương 6199: Nữ tử váy trắng thân phận

Nữ tử váy trắng cùng sát ý nữ tử vẫn đứng ở vị trí cũ, chỉ là nguyên bản khóa chặt không gian sa mạc quan sát trận pháp, hiện tại lại lộ ra Sở Phong và Đản Đản.
"Cái tên Sở Phong này, thật sự là quá dũng cảm, thế mà lại không hề sợ hãi."
"Đại nhân, người có cảm thấy hắn đã đoán được đây là một cuộc khảo nghiệm không, liệu hắn có biết chúng ta vốn dĩ không có ý định lấy mạng hắn không?" Sát ý nữ tử hỏi nữ tử váy trắng.
Đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ một chút, nếu như người phải lựa chọn là nàng, thì có lẽ nàng đã buông tay.
Dù sao chỉ cần từ bỏ, thì Sở Phong và Đản Đản đều sẽ có thể sống sót.
Cho nên đối với lựa chọn của Sở Phong, nàng cảm thấy khó có thể tin, đồng thời cũng cảm thấy điều này không hợp lý.
"Sở Phong gan lớn lắm, rất nhiều chuyện hắn đều dám đánh cược."
"Nhưng duy chỉ có chuyện này, hắn lại không dám cược." Nữ tử váy trắng nói.
"Đại nhân, vậy có phải Sở Phong đã thông qua được khảo nghiệm rồi không?" Sát ý nữ tử hỏi.
Nàng cũng không xác định được rằng khảo nghiệm có còn tiếp diễn nữa hay không, lần khảo nghiệm này, thật ra đều là do vị nữ tử váy trắng này chủ đạo.
"Đương nhiên là thông qua."
"Lúc trước đã từ bỏ Giới Nhiễm Thanh, mà lại chọn con trai của hắn, dù là mạo hiểm thật."
"Nhưng bây giờ nhìn lại, cái sự mạo hiểm này lại đúng."
"Nếu là Giới Nhiễm Thanh, Đản Đản chưa chắc đã có loại tín niệm kiên định như vậy."
"Việc dung hợp sức mạnh kia cũng sẽ không thuận lợi hoàn thành đến thế."
"Dù sao lúc trước, chúng ta đã từng tiếp cận nàng với thân phận người thân, nhưng mà..."
Nữ tử váy trắng dường như đang nghĩ đến điều gì, cười khổ lắc đầu.
Chính là vì đã từng chứng kiến sự phản kháng của Đản Đản, nàng mới biết được lần này Đản Đản có thể kiên trì nổi, hơn nữa còn kiên định đến như vậy, là khó khăn đến nhường nào.
Mà nàng biết được, đây đều là công lao của Sở Phong.
Rồi bất chợt nàng nhìn về phía sát ý nữ tử: "Cho nên, đôi khi ngươi không thể không tin rằng, sức mạnh của tình yêu, có thể trao cho một người dũng khí, thậm chí có thể làm một người trở thành một con người khác."
"Nhưng nhất định đó phải là đối với đúng người, chỉ khi là đối với đúng người thì mới trở nên tốt đẹp hơn."
"Nếu lầm người, rất có thể sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng."
Sát ý nữ tử dường như cũng nghĩ đến điều gì, thế là cười nói: "Ta biết đại nhân đã gặp được đúng người rồi."
"Sao tự nhiên lại nói ra những lời này?" Nữ tử váy trắng hỏi.
"Thật ra ta cũng có nghe qua câu chuyện của đại nhân, đó gần như là một tình yêu mà tất cả nữ tử đều ao ước." Sát ý nữ tử nói.
Nghe vậy, nữ tử váy trắng cười.
"Lời đồn quá vô lý, ngươi nghe qua thôi là được."
Nói thì là nói như vậy, nhưng khóe miệng của nữ tử váy trắng vẫn không thể nào kìm được nụ cười nhẹ nhàng.
Mặc dù bây giờ những lời đồn xác thực rất kỳ quái, nhưng cái đoạn trải nghiệm chân thật kia, vẫn được nàng khắc ghi trong đầu, cho dù đã qua vô số năm tháng.
"Đại nhân, vậy có phải Tu La kiếm đã chấp nhận Sở Phong rồi không?" Sát ý nữ tử lại hỏi.
"Không có đơn giản như vậy."
"Thanh kiếm kia có dã tâm rất lớn đó, không dễ dàng thuần phục được đâu, nó cũng không đơn giản như những gì ngươi nhìn thấy đâu." Nữ tử váy trắng nói.
"Về thanh kiếm này, thuộc hạ cũng có nghe qua một vài chuyện, nhưng thuộc hạ còn nghe được rằng, từ khi Tu La kiếm xuất thế cho tới nay, mới chỉ ra tay có hai lần."
"Một lần là trong tay của vị đại nhân kia."
"Lần còn lại, chính là trong tay của Sở Phong."
"Lẽ nào là do ta nghe sai?" Sát ý nữ tử hỏi.
"Những điều đó đều là thật, cho nên xem như Sở Phong bước đầu đạt được sự chấp nhận của Tu La kiếm đi."
Sau khi nữ tử váy trắng cảm thán, lại nhìn về phía sát ý nữ tử.
Ánh mắt nàng biến đổi, trong đôi mắt xinh đẹp kia, hiện ra vẻ cảm kích cùng áy náy: "Chớp mắt một cái mà đã lâu đến vậy rồi, những năm tháng này một mực ở lại đây, thật sự là đã làm vất vả ngươi."
"Đợi đến khi bọn họ rời đi sau đó, ngươi cũng có thể quay trở về." Nữ tử váy trắng nói.
"Đại nhân, tuyệt đối đừng nói như vậy, chính đại nhân là người đã cho ta một cuộc sống mới."
"Hơn nữa ở trong Tu La giới ta chẳng có bạn bè gì ngoài những quân địch, có thể ở lại nơi đây giúp đại nhân làm việc, ngược lại ta còn cảm thấy mình tồn tại có ý nghĩa hơn." Sát ý nữ tử nói.
"Những chuyện đã qua, cũng đã qua hết rồi, ta bảo đảm với ngươi rằng, bây giờ ngươi có quay trở về cũng sẽ không có ai truy sát ngươi nữa đâu, ngươi có thể sống một cuộc đời mà ngươi muốn."
"Sau khi Sở Phong bọn họ đi rồi, ngươi hãy quay về nhé." Nữ tử váy trắng nói.
Nghe vậy, vẻ cảm kích trên mặt sát ý nữ tử càng đậm, nàng biết rõ trước kia nàng đã phạm phải bao nhiêu tội nghiệt, dù chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, nhưng trong số kẻ thù đó, rất nhiều người là những thế lực cường đại, bối cảnh hùng hậu.
Ngoài vị đại nhân này ra, cả Tu La giới có thể làm được điều này, có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi…

Trong thế giới sương mù kia.
Đản Đản đã khóc nức nở một hồi trong lồng ngực Sở Phong.
Sở Phong chưa từng thấy Đản Đản yếu đuối đến như vậy, nàng thật sự giống như là một cô bé lạc đường được người nhà tìm thấy vậy.
Cái sự ấm ức, sự hoảng loạn kia, Sở Phong hoàn toàn có thể cảm nhận lây được.
Bởi vì hắn cũng cực kỳ sợ hãi.
Hắn vừa rồi cũng không có cách nào xác định được rằng, bản thân có thể hay không vẫn được nhìn thấy Đản Đản.
Mặc dù gian nan thật, nhưng bởi vì không thể chấp nhận được việc mất đi Đản Đản, nên Sở Phong vẫn là đưa ra lựa chọn.
Hắn đã uống cạn chỗ nước trong cái bình đó.
Đó là một nguồn sức mạnh phi phàm, giúp cho huyết mạch của Sở Phong khôi phục đáng kể.
Chiến lực mặc dù vẫn không bằng so với trước đó, nhưng đã hồi phục lại được khá nhiều, ít nhất so với thời điểm giao đấu với Sa Hồn Hạo Thiên trước kia, đã mạnh hơn nhiều rồi.
Mấu chốt không chỉ là chiến lực tu võ, mà cả chiến lực kết giới cũng có được một sự khôi phục nhất định.
Nhưng, chỗ nước này cũng không có lấy mất con đường tu võ của Sở Phong.
Mà nó sẽ mãi mãi chữa trị huyết mạch của Sở Phong.
Tuy rằng bởi vì huyết mạch bị tổn thương nghiêm trọng nên những kỹ năng huyết mạch vẫn chưa thể dùng được, nhưng sau khi uống chỗ nước đen kia, huyết mạch đã được chữa trị khá nhiều.
Sẽ có một ngày, những kỹ năng huyết mạch kia lại một lần nữa được Sở Phong sử dụng.
Mà tất cả những điều này đều là công lao của cái chỗ nước kia.
Đồng thời không chỉ là cái bình đen kia, hắn còn lấy được một cái quyển trục màu đen.
Giá trị của quyển trục kia, còn lớn hơn cả cái bình nước kia.
Mình hiểu rõ huyết mạch của mình mà.
Huyết mạch bị tổn thương, tựa như là người bị thương vậy, nhưng mà vết thương sẽ luôn lành lại, khác nhau ở chỗ thời gian nhanh hay chậm mà thôi.
Nhưng cái quyển trục kia, rất có thể sẽ trở thành một thủ đoạn không thể thiếu để Sở Phong ứng phó với quân địch trong tương lai.
Cho nên, cuộc khảo nghiệm này, thật sự chỉ là một cuộc khảo nghiệm mà thôi.
Nó không phải là sự trừng phạt, mà lại là một phần thưởng.
Tuy Sở Phong bây giờ vẫn chưa biết được, rốt cuộc cuộc thí luyện kiểu này có dụng ý gì.
Nhưng hắn biết được rằng, người khống chế nơi này đều vì muốn tốt cho hắn.
Là đang giúp hắn.
Sở Phong cứ ôm Đản Đản như vậy, cho đến khi cảm xúc của Đản Đản đã dịu đi, ngẩng đầu lên nhìn Sở Phong.
"Sở Phong, chúng ta có thể rời khỏi nơi này chưa?"
"Đương nhiên là có thể, ta đây đã vượt qua được khảo nghiệm rồi còn gì." Sở Phong nói.
"Vậy ngươi còn thất thần ra đó làm gì?"
Đản Đản lập tức đứng bật dậy, nhìn Sở Phong: "Còn không mau nhanh chóng ký kết khế ước đi, một lần nữa làm người của bản nữ vương?"
"Tuân lệnh." Sở Phong vừa cười đáp, rồi bắt đầu bố trí trận pháp khế ước.
Nhìn Sở Phong nghiêm túc bày trận mà trên mặt lại đầy ý cười kia, ánh mắt của Đản Đản bất chợt trở nên dịu dàng lạ thường.
Tuy rằng bây giờ Sở Phong đang rất hoạt bát.
Nhưng nàng lại vẫn nhớ rất rõ, bộ dáng suy yếu trước kia của Sở Phong.
Và nàng cũng biết, Sở Phong có thể khôi phục được là nhờ có nơi này.
Nghĩ đến đây, nàng chợt hiểu ra.
Thế là đột nhiên quay đầu lại, trực giác mách bảo nàng phải nhìn về một hướng.
Và hướng đó vừa đúng là cái hướng mà nữ tử váy trắng đang đoán.
Mới đầu, nữ tử váy trắng chỉ cảm thấy đó là sự trùng hợp.
Nhưng Đản Đản lại đưa ngón tay chỉ vào vùng đan điền của mình, rồi nở một nụ cười, tùy ý hé miệng, tuy không phát ra âm thanh, nhưng thông qua hình miệng kia cũng có thể thấy được...
Đó là hai chữ "Cảm ơn".
Thấy một màn này, sát ý nữ tử liền lập tức nhìn về phía nữ tử váy trắng, nàng nhận ra rằng có khả năng mình đã bị bại lộ.
Mà nữ tử váy trắng thì lại không tỏ ra quá kinh ngạc, mà lại lộ ra nụ cười thoải mái.
"Nha đầu này thông minh quá, bị nó nhìn thấu cũng là chuyện bình thường thôi."
"Chỉ là không nghĩ đến, nó lại không trách ta."
"Quả nhiên đã trưởng thành rồi." Nữ tử váy trắng cười nói.
"Đại nhân, vậy người muốn gặp nàng không?" Sát ý nữ tử hỏi.
"Ta rất muốn cùng nàng tâm sự."
"Nhưng thôi vẫn không nên gặp, ta sợ nha đầu kia sẽ vì Sở Phong, mà yêu cầu ta đưa cho lợi ích gì đó." Nữ tử váy trắng cười nhạt nói.
Nhưng bỗng nhiên, nụ cười trên mặt nàng vụt tắt, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.
Thế là cổ tay nàng khẽ chuyển, một cánh cửa kết giới xuất hiện.
Bên trong cánh cửa kết giới là một bóng người xuất hiện, nhưng đó không phải là người thật, mà chỉ là một ảo ảnh, dường như được tạo ra bởi trận pháp vậy.
Người này sau khi xuất hiện, lập tức quỳ một nửa xuống mặt đất.
"Có chuyện gì xảy ra?" Nữ tử váy trắng hỏi.
"Bẩm báo đại nhân, Thánh Minh tộc phát sinh phản loạn, Hình Quyết đại nhân đã tiến đến trấn áp rồi."
"Bây giờ trong tộc, không có người chủ trì đại cục." Ảo ảnh đáp.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận