Tu La Võ Thần

Chương 6172: Cái thứ nhất, cũng là cái cuối cùng

"Là Thần Bách." Một đạo truyền âm bí mật vang lên bên tai Sở Phong, là của Tiểu Ngư Nhi.
Sở Phong nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi.
"Là em trai út của Thần Nhất." Tiểu Ngư Nhi tiếp tục nói.
"Em trai út, vậy cũng là kẻ yếu nhất trong số trăm vị thiên thần đó sao?" Sở Phong hỏi.
Dù sao Tiểu Ngư Nhi đã nói, thứ tự của trăm huynh đệ này dựa trên thực lực, có thể thay đổi.
"Ừm, đúng vậy." Tiểu Ngư Nhi gật đầu.
Sở Phong và Tiểu Ngư Nhi đang bí mật truyền âm, người ngoài không nghe thấy họ nói chuyện, nhưng Âu Dương cuồng Phi chợt nhớ ra gì đó, liền nhìn về phía Sở Phong.
"Sở Phong này, ta có chuyện muốn tìm ngươi, các ngươi đi theo ta."
Vừa nói, Âu Dương cuồng Phi liền nắm lấy tay Sở Phong, kéo Sở Phong về phía thành trì tạm bợ của họ.
Thấy vậy, Tiểu Ngư Nhi, Long Thừa Vũ, Long Mộ Chanh cũng cùng đi theo.
Rất nhanh, họ đến một cung điện khác trong thành, cung điện này được tạo thành từ bảo vật.
Điều đầu tiên đập vào mắt trong cung điện là một trận pháp.
Trận pháp rất đặc biệt, được mấy vị trưởng lão Âu Dương thiên tộc thúc đẩy, nhưng các trưởng lão này chỉ đứng bên ngoài trận pháp để điều khiển.
Cách thúc đẩy cũng tương đối đặc thù, họ dùng huyết mạch lực để vận hành.
Trong trận pháp có bốn trận nhãn, một ở giữa, ba cái còn lại ở bên ngoài.
Hiện tại cả bốn trận nhãn này đều đang trống chỗ.
"Sở Phong, cảm ơn ngươi đã cứu Lăng Vũ."
Một giọng ông lão vang lên từ phía cửa, quay lại nhìn thì đó là Âu Dương Minh Trường, phía sau ông còn có hai vị trưởng lão hộ tộc đi theo.
"Tình huống đặc biệt, lão phu sẽ nói ngắn gọn."
"Lăng Vũ đã định ra cược với các ngươi, nói nếu hắn thua sẽ tặng cho ngươi ba đoạn thần cấm Lôi Phạt giáng lâm của Âu Dương thiên tộc ta."
"Âu Dương thiên tộc ta luôn giữ lời, chỉ là Lôi Phạt giáng lâm này tương đối đặc thù, không thể trực tiếp tu luyện mà chỉ có thể truyền thừa lại cho người khác."
"Nhưng không phải ai cũng có thể tiếp nhận truyền thừa, tất nhiên... Nếu có thể thuận lợi tiếp nhận, sau này tu luyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Vừa nói, Âu Dương Minh Trường vừa lấy ra quyển trục ném vào trong trận pháp.
Ngay sau đó, ông cùng hai vị trưởng lão hộ tộc khác, lần lượt bước vào ba trận nhãn.
Còn trận nhãn ở giữa, đương nhiên để dành cho Sở Phong.
"Việc ta cứu Âu Dương Lăng Vũ một mạng chỉ là chuyện nhỏ."
"Còn Âu Dương thiên tộc vì ta Sở Phong mà bày trận phong tỏa này, không tiếc đối đầu với Ngục Tông, đó mới là đại ân."
"Chuyện này vốn đã huề, có nói thì cũng là ta Sở Phong thiếu Âu Dương thiên tộc các ngươi." Sở Phong nói.
"Ân tình không phân lớn nhỏ, huống chi đây cũng là lời Lăng Vũ dặn dò lúc còn tỉnh, bằng mọi giá phải đưa ba đoạn thần cấm này cho ngươi."
"Sở Phong tiểu hữu, hãy thử xem, nếu có thể thuận lợi đạt được truyền thừa thì có nghĩa ngươi có duyên với Âu Dương thiên tộc ta."
"Nếu truyền thừa thất bại thì Âu Dương thiên tộc ta cũng coi như hoàn thành lời hứa." Âu Dương Minh Trường khuyên nhủ.
Ngay sau đó, hai vị trưởng lão hộ tộc cũng lên tiếng:
"Sở Phong tiểu hữu, đừng khách sáo, mau vào đi."
"Chúng ta cũng tranh thủ lúc hai tên kia đang giao chiến mới có thời gian giúp ngươi tiếp nhận truyền thừa, ngươi nhanh lên đi, chúng ta còn phải quay về thúc giục đại trận kia."
Họ không tận mắt thấy Sở Phong cứu Âu Dương Lăng Vũ thế nào, chỉ nghe kể lại, đã cùng Âu Dương Minh Trường quyết tâm báo đáp Sở Phong.
Thấy tình hình này, Sở Phong không khách sáo nữa, trực tiếp bước vào trận nhãn ở giữa.
Trận pháp vận chuyển, ánh sáng lôi đình chín màu trong nháy mắt tràn ngập cả đại điện, nhưng cuối cùng hội tụ vào quyển trục ba đoạn thần cấm.
Ba đoạn thần cấm phóng ra một cột sáng, trực tiếp bắn vào đầu Sở Phong.
Sở Phong khẽ nhíu mày, nhưng chỉ thoáng qua, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Chỉ một lát sau, trận pháp ngừng hoạt động.
"Xem ra Sở Phong tiểu hữu có duyên phận lớn với Âu Dương thiên tộc ta."
Âu Dương Minh Trường thu hồi quyển trục ba đoạn thần cấm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Phong, đầy vẻ tán thưởng.
"Thiên phú của Sở Phong tiểu hữu này, e rằng không chỉ có duyên với Âu Dương thiên tộc ta, mà là với tất cả các thiên tộc." Một vị trưởng lão hộ tộc khác nói.
Ngay sau đó, vị trưởng lão hộ tộc thứ ba cũng cảm thán: "Có lẽ Sở Phong tiểu hữu thật sự có thể làm rạng danh lại Âu Dương thiên tộc."
Đừng nói họ, mà các tộc nhân Âu Dương thiên tộc có mặt tại đó đều kinh ngạc tột độ.
Họ hiểu rất rõ, ba đoạn thần cấm này không dễ gì kế thừa, cho dù có người kế thừa được thì cũng không thể dễ dàng như Sở Phong.
Chỉ khẽ nhíu mày, rồi sau đó liền tiếp nhận hoàn toàn truyền thừa một cách không chút biểu tình.
Chuyện như vậy, trong lịch sử Âu Dương thiên tộc chưa từng có ghi chép.
Cũng không trách, ba vị trưởng lão Âu Dương thiên tộc lại hết lời khen ngợi Sở Phong.
"Sở Phong tiểu hữu thiên tài hiếm thấy, việc tu luyện bình thường chắc chắn có chút hạn chế, có lẽ đối với ngươi có sự khác biệt."
"Nhưng ba đoạn thần cấm này của Âu Dương thiên tộc ta quả thật rất đặc biệt, trừ khi ngươi tu vi bước vào ngũ phẩm chân thần, nếu không ta khuyên ngươi vẫn đừng nên thử luyện, nếu làm tổn thương huyết mạch sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này." Âu Dương Minh Trường dặn dò.
"Cảm ơn tiền bối nhắc nhở, Sở Phong chắc chắn chú ý." Sở Phong cười đáp.
Hắn vừa tiếp nhận được truyền thừa nên đã hiểu rõ về ba đoạn thần cấm Lôi Phạt giáng lâm.
Đây là một loại võ kỹ uy lực rất mạnh, bao trùm cực rộng, tuyệt đối là cực phẩm trong ba đoạn thần cấm.
Ầm ầm...
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn từ chân trời truyền đến, ngay cả cung điện họ đang đứng cũng rung chuyển mạnh mẽ.
Ngay sau đó, giọng nói thần bí kia lại vang lên: "Sâu kiến, tam phẩm thiên thần thì đã sao, bản thần chỉ cần nghiêm túc một chút là ngươi không chịu nổi rồi."
Lúc này các trưởng lão Âu Dương thiên tộc, kể cả Long Thừa Vũ và Long Mộ Chanh, đều vội vã xông ra ngoài.
Ba vị trưởng lão hộ tộc Âu Dương thiên tộc cũng nhanh chóng trở về đại trận phong thiên.
Bởi vì có biến hóa xảy ra trên đường chân trời.
Triệu Đạo Bân của Triệu thị Tiên tộc bị thương, cánh tay trái bị ánh sáng vàng chặt đứt.
Đồng thời, người thần bí kia cũng nói thẳng ra tu vi của Triệu Đạo Bân, chính là tam phẩm thiên thần.
Mà người thần bí kia, lại đánh bại được cả tam phẩm thiên thần.
Sở Phong vốn cũng định đi ra ngoài, nhưng Tiểu Ngư Nhi lại nắm lấy tay Sở Phong.
"Ngư Nhi, sao vậy?" Sở Phong nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi.
"Đại ca ca, trên mắt ngươi có đồ." Vừa nói, Tiểu Ngư Nhi vừa đưa tay chạm vào mắt Sở Phong.
Sở Phong vô ý thức nhắm mắt lại.
Nhưng rồi lại ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, sau đó trên môi liền cảm nhận được một cảm giác mềm mại.
Loại cảm giác này, Sở Phong tự nhiên rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thế là vội vàng mở mắt.
Quả nhiên, khuôn mặt tinh xảo của Tiểu Ngư Nhi đang ở ngay trước mắt.
Đồng thời, Tiểu Ngư Nhi cũng đã bỏ đi lớp ngụy trang, trở về hình dáng ban đầu.
Khuôn mặt nhỏ còn nhỏ hơn cả bàn tay, nhưng lại có ngũ quan vô cùng tinh xảo, quả thực là đẹp không gì sánh được.
Chỉ là khuôn mặt vốn trắng nõn giờ đã đỏ ửng.
"Ngư Nhi, ngươi..."
Sở Phong tự nhiên cảm nhận được tình cảm khác thường của Tiểu Ngư Nhi đối với mình, nhưng sự việc đột nhiên xảy ra thế này khiến hắn có chút không biết làm sao.
Bởi vì lúc này chỉ có hai người bọn họ.
Sở Phong thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim Tiểu Ngư Nhi đập thình thịch.
Con bé này có vẻ lo lắng hơn cả Sở Phong.
Đó không còn là nhịp tim nữa mà như đang đánh trống, tim thật sự muốn nhảy ra ngoài.
Đột nhiên, Tiểu Ngư Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ vẫn còn ửng hồng nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ.
Không, nụ cười kia…
Vẫn rạng rỡ như trước, nhưng lại cuốn hút hơn xưa.
"Đại ca ca, ngươi là người đầu tiên đó."
Tiểu Ngư Nhi nhìn Sở Phong nói.
Còn một câu khác, Tiểu Ngư Nhi không nói ra, chỉ vang vọng trong lòng cô: "Cũng sẽ là người cuối cùng."
Nói xong, không cần Sở Phong phản ứng, Tiểu Ngư Nhi liền chạy ra ngoài cung điện.
Nhưng khi chạy đến cửa cung điện, nàng lại dừng bước, quay đầu nhìn Sở Phong:
"Đại ca ca, ngươi sẽ leo lên đỉnh cao võ đạo."
Nói xong, Tiểu Ngư Nhi liền bay lên không trung.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận