Tu La Võ Thần

Chương 5074: Ba khối bảng hiệu hàm nghĩa

Chương 5074: Ba khối bảng hiệu hàm nghĩa
Cũng không lâu lắm, vạn người tạo thành Tu La đại quân, trùng trùng điệp điệp ngự không mà đến. Bọn hắn khí tức từng cái bất phàm, xa không phải đám thị vệ vây quanh Sở Phong có thể so sánh. Người cầm đầu, càng cưỡi một con cự thú hóa thành từ Tu La ác linh. Khí tràng tr·ê·n người hắn, có thể dùng hai chữ không gì sánh kịp để hình dung. Khi hắn xuất hiện, tất cả Tu La ác linh ở đây đều cúi người q·u·ỳ xuống, hướng hư không làm đại lễ q·u·ỳ lạy.
Sở Phong nh·ậ·n ra hắn, hắn... chính là chủ nhân đám Tu La ác linh này, Tu La Vương!!!
"Lui ra."
Tu La Vương vừa nói, chúng Tu La ác linh liền lập tức lui tán. Còn hắn thì ngồi trên lưng cự thú, từ tr·ê·n cao nhìn xuống đ·á·n·h giá Yêu Yêu, lặp đi lặp lại quan s·á·t. Cuối cùng, hắn x·á·c định được điều gì đó, đôi mắt lăng lệ trở nên đặc sắc, khuôn mặt băng lãnh cũng lộ ra một nụ cười. Hắn thoắt một cái đã biến m·ấ·t, khi xuất hiện lại thì đứng trước mặt Yêu Yêu.
"Minh Nguyệt, con thật sự là Minh Nguyệt."
"Con gái ngoan, con về tìm phụ vương."
Hắn ôm chầm lấy Yêu Yêu, cho thấy sự yêu t·h·í·c·h vô cùng. Lời nói này khiến Sở Phong hết sức ngoài ý muốn. Yêu Yêu lại là con gái của hắn?
"Cái gì mà Minh Nguyệt, nghe khó nghe muốn c·hết, gọi ta là Yêu Yêu."
Yêu Yêu gh·é·t bỏ, đẩy Tu La Vương ra, nhảy đến bên cạnh Sở Phong, nắm lấy tay Sở Phong.
"Ngươi là ai?"
Tu La Vương lập tức nhìn Sở Phong bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Oanh
Chỉ một ánh nhìn đó thôi, Sở Phong cảm giác linh hồn muốn n·ổ tung, hô hấp trở nên khó khăn. Cảm giác áp bách này Sở Phong chưa từng trải qua. Phảng phất chỉ một cái liếc mắt có thể lấy m·ạ·n·g Sở Phong. Tu La Vương này cường đại vượt quá tưởng tượng!
"Không được làm t·ổn th·ương hắn."
"Hắn là cha ta, nếu các ngươi dám làm t·ổn th·ương hắn, ta sẽ t·ự s·át ngay lập tức, để các ngươi vĩnh viễn không rời khỏi được nơi này."
Yêu Yêu cảm nh·ậ·n được áp bách Sở Phong phải chịu, vung nắm tay nhỏ lên, rống về phía Tu La Vương.
"Cha?"
"Minh Nguyệt, con nói cái gì vậy, ta mới là cha ruột của con chứ."
Tu La Vương vừa nói vừa trừng mắt p·h·ẫ·n nộ nhìn Sở Phong.
"Là ngươi, ngươi l·ừ·a dối Minh Nguyệt của ta, ngươi l·ừ·a gạt con bé."
Ánh mắt Tu La Vương đầy lửa giận, hắn thật sự động s·á·t tâm.
"Hắn không có gạt ta, ta nhớ mọi chuyện, ta biết ngươi là cha ruột của ta, nhưng ngươi vì cái gọi là đại nghiệp của ngươi mà hi sinh ta, hi sinh cả mẫu thân ta, ta không nh·ậ·n ngươi."
"Bây giờ trong lòng ta chỉ có một mình hắn là cha, hắn là Sở Phong."
"Ta cho ngươi biết, nếu không phải vì hắn, ta đã không quay lại cái nơi quỷ quái này rồi."
Yêu Yêu ủy khuất nói ra. Nói đến đây, nàng như gợi lại hồi ức th·ố·n·g khổ, Sở Phong chú ý thấy mắt Yêu Yêu đã đỏ hoe, nước mắt đảo quanh trong đôi mắt đẹp.
Thấy vậy, Sở Phong ôm Yêu Yêu vào lòng. Sở Phong hiểu, thì ra Yêu Yêu không phải không biết lai lịch của mình, mà nàng đã biết từ lâu. Chỉ là đoạn hồi ức kia quá th·ố·n·g khổ với nàng, nên nàng không muốn nhắc đến.
"Minh Nguyệt, con..."
"Con đều nhớ?"
Nghe vậy, Tu La Vương lộ vẻ hổ thẹn.
Nhìn phản ứng của Tu La Vương, Sở Phong càng x·á·c định, Tu La Vương thật sự đã làm chuyện không tốt với Yêu Yêu. Bởi vậy Yêu Yêu cảm thấy mình là vật hi sinh, nàng không muốn giúp đỡ Tu La ác linh. Sở Phong đưa nàng đi, nàng cảm kích Sở Phong nên mới nh·ậ·n Sở Phong làm cha, chứ không muốn nh·ậ·n Tu La Vương. Nếu Sở Phong không gặp khó khăn, Yêu Yêu cũng không muốn quay lại đây mới phải.
"Ta nói lại lần nữa, ta tên là Yêu Yêu, cái gì c·ẩ·u thí Minh Nguyệt, khó nghe c·hết đi được, không được gọi nữa, không được gọi nữa!!!"
Yêu Yêu rống giận, giọng nói non nớt nhưng vẫn cảm nh·ậ·n được sự p·h·ẫ·n nộ của nàng.
"Được, được, Yêu Yêu, đây là tên hiện tại của con, vậy vi phụ gọi con là Yêu Yêu."
"Yêu Yêu, ta biết ta không phải một người cha tốt, mẫu thân con nàng..."
"Ai..."
"Yêu Yêu, con phải biết, vi phụ là vì toàn bộ linh quân Tu La giới, mong con hiểu cho nỗi khổ tâm của phụ vương."
Tu La Vương nói.
"Ngươi khỏi cần nói, ta biết phải làm gì."
"Ta trở về là để giúp các ngươi rời khỏi nơi này."
"Nhưng ta có một điều kiện, sau khi ta giúp các ngươi rời khỏi nơi này, ngươi phải giúp cha ta thu thập đám người x·ấ·u kia."
Yêu Yêu nói.
"Người x·ấ·u? Con nói người x·ấ·u là ai?"
Tu La Vương hỏi.
"Ặc..."
"Vị đại nhân này, để ta nói cho."
Sở Phong chủ động lên tiếng, kể lại chuyện hắn cần giúp đỡ.
"Tưởng chuyện gì to tát, việc nhỏ đối với linh quân Tu La giới chúng ta mà thôi."
Tu La Vương nói.
"Vậy đi thôi, xuất p·h·át ngay bây giờ."
Yêu Yêu thúc giục, vì biết Sở Phong đang rất gấp. Thấy Yêu Yêu vội vàng, Tu La Vương cũng không thể từ chối, hơn nữa hắn cũng mong sớm rời khỏi nơi này. Thế là hắn lập tức hạ lệnh, báo tin cho cao tầng linh quân Tu La giới, tiến về Tu La vương điện. Sau khi hạ m·ệ·n·h lệnh, liền dẫn Sở Phong và Yêu Yêu đến Tu La vương điện.
Cuối cùng, Sở Phong lại đến Tu La vương điện to lớn. Tu La vương điện vẫn mang lại cho Sở Phong cảm giác áp bách lớn.
Càng đi sâu, Sở Phong lại thấy ba khối bảng hiệu to lớn, chúng trôi n·ổi tr·ê·n không trung. Ba khối bảng hiệu đều dài đến 100 ngàn mét.
Khối bảng hiệu bên trái nhất dựng thẳng giữa không tr·u·ng. Tr·ê·n cùng viết hai chữ Ngục Hỏa, nhưng trừ hai chữ Ngục Hỏa ra thì trống không, không có gì. Rõ ràng bảng hiệu này không hoàn chỉnh. Dưới bảng hiệu Ngục Hỏa bốc lên biển lửa, ngọn lửa có màu đen quỷ dị. Âm thanh từ ngọn lửa phát ra như tiếng gầm thét của ức vạn m·ã·n·h thú, rất kinh khủng.
Biển lửa này nguy hiểm, không cần nói cũng biết, nếu rơi vào đó, dù là Sở Phong sợ cũng bị hòa tan trong nháy mắt.
Khối bảng hiệu bên phải nhất cũng dựng đứng trôi n·ổi giữa không tr·u·ng, khắc hai chữ Vương Đài.
Bảng hiệu này giống như bên trái, hai chữ cũng không lấp đầy bảng hiệu mà phía sau còn trống nhiều. Nó cũng không hoàn chỉnh. Dưới tấm bảng này là một đài cao lớn, tinh xảo, kim quang sáng c·h·ói như làm từ hoàng kim.
Tr·ê·n đài cao vàng khắc đầy đường vân phù chú, khác với đường vân bình thường, đường vân này rất đẹp, tựa như một b·ứ·c tranh. Nhưng đường vân phù chú này rất cao thâm, ngay cả Sở Phong cũng không hiểu. So với biển lửa đen kinh khủng, đài cao này đến từ tiên cảnh. Cả hai tương phản rõ rệt.
Vật này chính là vương đài. Lúc trước, Tu La Vương và Vân Lương đại nhân cùng vô số cường giả Tu La ác linh đã liên thủ bày trận cho Yêu Yêu trên vương đài này.
Còn bảng hiệu ở giữa thì nằm ngang lơ lửng trên không. Khác với hai bảng hiệu kia, không chỉ nằm ngang mà cả tấm bảng đều trống không, không có chữ nào. Dưới tấm bảng này có một tòa tháp cao vạn mét.
Trên đỉnh tháp có một chỗ ngồi hình rồng cuộn xoáy, rất tinh xảo, uy nghiêm. So với vương đài vàng, nó mang đến cảm giác thần thánh m·ã·n·h l·iệ·t hơn.
Ghế dựa chia thành hai nửa, làm từ hai màu sắc và chất liệu khác nhau. Bên trái màu đen, t·h·iêu đốt ngọn lửa đen. Bên phải màu vàng, hào quang rực rỡ. Nó được tạo thành từ biển lửa đen và vương đài vàng.
Sở Phong cảm thấy vương ghế này là chỗ ngồi của Tu La Vương. Chỉ là không biết vì sao lại đặt ở đây, hắn cũng chưa từng thấy Tu La Vương ngồi ở tr·ê·n.
Lúc trước nhìn thấy ba bảng hiệu này, cùng với biển lửa đen phía dưới, chỗ ngồi uy nghiêm và vương đài thần thánh, Sở Phong đã r·u·ng động trong lòng. Bây giờ nhìn lại, sự r·u·ng động không hề giảm. Đồng thời cũng tò mò, những chỗ trống trên ba tấm bảng hiệu có chữ gì, sự trống không của nó có hàm nghĩa gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận