Tu La Võ Thần

Chương 702: Kết thúc

"Ầm" đúng lúc này, cửa vào sau lưng Sở Phong bắt đầu hơi rung động, dường như sắp đóng lại. Giờ phút này, Sở Phong không khỏi có chút bật cười, nói: "Đến lúc phải đi ra rồi." Khi Sở Phong vừa bước ra, cửa vào Võ Văn Tiên Cảnh liền nháy mắt đóng lại, cả ngọn núi khôi phục trạng thái ban đầu. Nhưng giờ phút này ngọn núi lại không hề bình tĩnh, hầu như mọi người nhìn Sở Phong với ánh mắt tràn đầy vẻ kinh sợ vô cùng sâu sắc, thậm chí có một số người cùng thế hệ nhìn Sở Phong bằng ánh mắt có chút kính nể hoặc sùng bái. Đối với cảnh tượng này, Sở Phong sớm đã đoán trước, sáu ngàn đạo vũ văn, ngay cả lúc ấy hắn cũng vô cùng khiếp sợ không thôi, làm sao có thể những người này không ngạc nhiên, tin chắc giờ phút này, bọn họ nhất định đang suy đoán, mình có được cấm kỵ võ kỹ như thế nào. "Vô Tình sư đệ, ngươi quá lợi hại, cả tòa điện thai nghén vật thánh võ văn đều bị ngươi lấy hết rồi à? Rốt cuộc ngươi làm bằng cách nào?" Xuân Vũ chạy tới, mặt mày hớn hở nói ra, trong lúc nói chuyện còn đưa túi càn khôn trong tay cho Sở Phong. "Xuân Vũ sư tỷ, cái này tỷ cứ giữ lại đi." Sở Phong cười từ chối. "Sao được chứ, đây là phần thưởng thuộc về ngươi, sao ta có thể lấy? Điều này không hợp với quy củ." "Huống chi Vô Tình sư đệ, dù thực lực ngươi rất mạnh, nhưng tu vi vẫn phải cố gắng, mà cái này có thể giúp ngươi." Xuân Vũ cưỡng ép mở tay Sở Phong, rồi đặt túi càn khôn vào tay hắn. Thấy vậy, Sở Phong cũng dò xét túi càn khôn, lập tức hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Xuân Vũ sư tỷ, rốt cuộc là vật gì mà võ lực ẩn chứa bên trong lại nhu hòa đến vậy, quả thực là bảo bối tu luyện hiếm có." "Đây là thượng phẩm võ dược, võ chi tiên ma, bất quá nó cũng không phải là loại thượng phẩm võ dược phổ thông, mà là loại võ dược độc hữu của Phiêu Miểu Tiên Phong, đồng thời không thể bồi dưỡng được, chỉ có thể đợi nó tự động thành thục mới hái được, giá trị vượt xa thượng phẩm võ dược thông thường, thậm chí còn quý giá hơn cả võ châu cực phẩm." "Mặc dù võ lực ẩn chứa trong võ dược cực phẩm 'Võ châu' mạnh hơn nhiều so với võ chi tiên ma, nhưng người dưới Võ Quân không thể luyện hóa, nhưng võ chi tiên ma lại khác, cường giả Thiên Vũ cảnh cũng có thể luyện hóa, thậm chí sau khi luyện hóa sẽ có hiệu quả." Xuân Vũ kiên nhẫn giải thích. "Vậy thì quá thần kỳ rồi." Nghe đến đó, nội tâm Sở Phong càng vui mừng lớn, tuyệt đối không ngờ phần thưởng hạng nhất Võ Văn Tiên Cảnh lại phong phú đến vậy. Với tinh thần lực của Sở Phong, có thể cảm nhận được sự lợi hại của võ chi tiên ma, không chỉ ẩn chứa lượng lớn võ lực mà võ lực lại cực kỳ nhu hòa, mà võ lực càng nhu hòa thì càng dễ bị luyện hóa. Điều này cho thấy võ chi tiên ma cực kỳ dễ luyện hóa, đặc biệt đối với người ở Thiên Vũ cảnh mà nói, sẽ có công hiệu rất lớn, chỉ sợ bằng một viên võ chi tiên ma, liên tục đột phá nhiều cảnh giới cũng tuyệt đối không thành vấn đề, là kỳ vật thiên địa chân chính, chí bảo tu luyện. Mặc dù bây giờ Sở Phong muốn đột phá tu vi cần lượng lớn võ lực, sáu viên võ chi tiên ma này đối với hắn mà nói, căn bản không có tác dụng quá lớn, nhưng nếu để Tô Nhu, Tô Mỹ cùng Trương Thiên Dực, Khương Vô Thương luyện hóa thì hiệu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Cho nên Sở Phong mới vui mừng như vậy, bởi vì sáu viên võ chi tiên ma này, sẽ giúp ích rất nhiều cho tu vi của Tô Nhu và Tô Mỹ, với tư cách là người có quan hệ thân mật nhất với mình ở phương Đông hải vực bây giờ, Sở Phong luôn muốn giúp đỡ họ một chút, mà bây giờ cuối cùng đã có cơ hội này. "Vô Tình, xem ra thu hoạch của ngươi tại Võ Văn Tiên Cảnh rất tốt, không biết ngươi có lấy được Võ Văn Tiên Liên không?" Đúng lúc này, Phiêu Miểu Tiên Cô cũng đi tới, ánh mắt nàng nhìn Sở Phong lúc này còn có chút dịu dàng, so với lần gặp mặt trước, có thể nói là hiền hòa hơn mấy lần, có thể thấy được sau khi biết thực lực của Sở Phong, nàng cũng nhìn Sở Phong với con mắt khác. "Bẩm Phiêu Miểu tiền bối, vãn bối đã lấy được Võ Văn Tiên Liên." Trong lúc nói chuyện, Sở Phong đưa Võ Văn Tiên Liên mà Xuân Vũ giúp hái được cho Phiêu Miểu Tiên Cô. "Ừm." Thấy Võ Văn Tiên Liên, trên mặt Phiêu Miểu Tiên Cô cũng lộ ra vẻ vui thích hiếm thấy, có thể thấy nàng rất muốn cứu Nhan Như Ngọc. Sau đó, Sở Phong được Xuân Vũ, Khương Uyển Thi và những mỹ nhân khác đi theo, rời khỏi ngọn núi trong ánh mắt khâm phục và hâm mộ của vô số người, trở về nơi mình nghỉ ngơi. Thế nhưng, dù đã trở về nơi nghỉ ngơi, Sở Phong cũng không thể nghỉ ngơi thoải mái, bởi vì việc hắn thu được sáu ngàn đạo vũ văn, đã cho thấy một mặt cường đại và thiên phú hơn người. Hầu như tất cả tiểu bối trẻ tuổi sau khi biết việc này đều muốn kết giao với Sở Phong, thậm chí một số cô gái trẻ còn gửi tin cho Sở Phong, bày tỏ tình cảm, ngay cả một số tiền bối cường giả cũng muốn gặp Sở Phong một lần, hàn huyên vài câu. Nhưng Sở Phong đã thấy sắc mặt của những người này trong Võ Văn Tiên Cảnh, sao có thể cho họ cơ hội, cho nên ngoại trừ Xuân Vũ và những người có quan hệ khá thân thiết, Sở Phong đóng cửa không tiếp bất cứ ai, không nể mặt mũi một ai. Vì Võ Văn Tiên Cảnh đã kết thúc, Phiêu Miểu Tiên Phong cũng không giữ những người này ở lại làm khách, cho nên hầu như mọi người đều bị Phiêu Miểu Tiên Phong uyển chuyển đưa tiễn, ngoại trừ Sở Phong, Thu Thủy Phất Yên và Khương Uyển Thi. Dù đã không còn ai làm phiền, Sở Phong lại cảm thấy bất an hơn, thậm chí bồn chồn không yên. Sở dĩ như vậy là vì hắn nghe nói Phiêu Miểu Tiên Cô đã lợi dụng Võ Văn Tiên Liên để chính thức khu trừ ma vật trong người Nhan Như Ngọc. Sau mấy ngày dài dằng dặc dày vò, Thu Thủy Phất Yên đã đi hỗ trợ Phiêu Miểu Tiên Cô cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt Sở Phong. "Thu Thủy tiền bối, thế nào rồi, Nhan Như Ngọc có sao không?" Thấy Thu Thủy Phất Yên, Sở Phong vội vàng lo lắng hỏi. "À." Nhìn thấy Sở Phong mặt đầy lo lắng, Thu Thủy Phất Yên cười dịu dàng, rồi nói: "Không ngờ ngươi lại quan tâm đến nàng như vậy, quan hệ hai người rất tốt à?" "Ách..." Sở Phong ngập ngừng một chút, rồi lắc đầu, nói: "Không, ta với nàng không có quan hệ gì tốt, nhưng việc nàng thành ra thế này dù sao cũng liên quan đến ta, nếu nàng không thể khỏi hẳn, lòng ta cũng khó mà an yên." "Yên tâm đi, Võ Văn Tiên Liên là phong ấn kỳ vật, ma vật kia dù rất lợi hại nhưng đã bị khu trừ hoàn toàn, bây giờ Nhan Như Ngọc chẳng những không nguy hiểm tính mạng, còn hoàn toàn hấp thụ được năng lực độc đáo của ma vật đó." "Năng lực này quả không hề đơn giản, có thể nói là vô cùng lợi hại, thậm chí không kém gì thiên tứ thần thể, thành tựu sau này của cô bé không thể đoán trước, dù có một ngày vượt qua Mộ Dung Tầm cũng chưa chắc không có khả năng." Thu Thủy Phất Yên vừa nói vừa có chút ghen tị, dường như ghen tị với việc Phiêu Miểu Tiên Cô có được một đệ tử không hề tầm thường như vậy. "Bất quá Sở Phong, nàng dường như có ý kiến rất lớn với ngươi, nên không muốn gặp ngươi." Thu Thủy Phất Yên vừa cười vừa nói, dường như đã mơ hồ đoán ra điều gì đó. Với việc Nhan Như Ngọc không muốn gặp mình, Sở Phong cũng không để ý, ngược lại nghe nói nàng chẳng những bình yên vô sự, mà còn có được năng lực sánh ngang với thiên tứ thần thể, Sở Phong thay nàng vui mừng, đây chính là cái gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc. Thấy Sở Phong vẻ mặt thích thú, Thu Thủy Phất Yên cũng hài lòng mà cười, nàng càng ngày càng đánh giá cao Sở Phong, không chỉ thiên phú xuất chúng, gan dạ siêu quần, mà còn vô cùng phong độ, mọi mặt đều vượt xa những người cùng tuổi, nên nàng lại hỏi: "Sở Phong, bây giờ Võ Văn Tiên Cảnh đã kết thúc, chúng ta cũng nên rời đi, ngươi có chỗ nào để đi chưa?" "Thu Thủy tiền bối, người có biết Phó Liên Sinh tiền bối, một trong tứ đại hộ pháp của Tàn Dạ Ma Tông đang ở đâu không?" Sở Phong hỏi. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận