Tu La Võ Thần

Chương 1605: Thật không biết xấu hổ (5)

"Khẩu khí thật lớn, không cần nhiều người, ta người của Bắc Đường, một mình ta là có thể đối phó ngươi." Một nam tử trẻ tuổi từ trong tộc Bắc Đường đứng ra, hắn trạc tuổi Sở Phong, nhưng tu vi lại yếu hơn Sở Phong một bậc, là Bát phẩm Võ Vương, nhưng hắn hoàn toàn không xem Sở Phong ra gì. "Uống!" Nam tử trẻ tuổi quát lớn một tiếng, võ lực Vương cấp tỏa ra, cả người kim quang rực rỡ, hắn định ra tay với Sở Phong.
Phù phù Nhưng bất thình lình, chân hắn trượt đi, rồi ngã nhào xuống biển như chó gặm phân, ngay trước mặt mọi người ngã sấp mặt. Không đúng, hắn không phải ngã sấp xuống, mà là bị đánh bại, bởi vì rất nhiều người ở đây đều cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình rơi vào người tên kia của Bắc Đường, chính sức mạnh đó đã ép hắn lật nhào xuống biển.
"Tiếp theo." Trong khi mọi người còn đang kinh hãi, Sở Phong rất bình tĩnh lên tiếng.
"Sở Phong, là Sở Phong làm!!!", Nghe vậy mọi người kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều kịp phản ứng, luồng sức mạnh kia vừa rồi thật sự phát ra từ cơ thể Sở Phong, chính Sở Phong đã đánh bại người của Bắc Đường, hắn thậm chí không hề động, chỉ một đòn đã hạ gục người của Bắc Đường.
"Phế vật, cút xuống!" Giờ khắc này, Bắc Đường Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, tiến lên đá một cước, trực tiếp đá tên của Bắc Đường ra ngoài đám đông, vốn cho rằng cơ hội giáo huấn Sở Phong đã tới, ai ngờ người của Bắc Đường này lại vô dụng như thế, hắn làm sao không tức giận.
"Cửu phẩm Võ Vương, tất cả lên cho ta, chẳng lẽ Bắc Đường đế tộc ta, lại sợ tên Sở Phong này hay sao?" Bắc Đường Tử Mặc hô lớn.
Lời vừa dứt, bốn người Cửu phẩm Võ Vương từ trong đám đông bước ra, ba nam một nữ, ai nấy khí tức bất phàm, ba người trong đó đều có chiến lực nghịch chiến tam phẩm, chỉ nữ tử kia hơi yếu hơn chút, là chiến lực nghịch chiến nhị phẩm.
Nhưng lúc này, trên trán ba người đều có một chữ Đế sáng long lanh, đã giải phóng huyết mạch Đế cấp của họ, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, thêm vào đó mỗi người đều nắm cực phẩm Vương binh, khí tức của bọn họ, đều vô cùng đáng sợ.
Xem ra có vết xe đổ, bọn họ đều không dám khinh thường, lên là thi triển toàn lực, muốn hung hăng thu thập Sở Phong. "Cấm, Bắc Đường hợp phong trảm!!!"
Đột nhiên, ba người đồng thời vung vương binh trong tay, trong chớp mắt đất trời quay cuồng, gió nổi mây phun, bọn họ không chỉ đều dùng cấm võ kỹ, mà còn là một loại võ kỹ dung hợp, cả ba cùng thi triển, uy lực lập tức tăng lên gấp bội.
Lúc này, rất nhiều người vây xem đều đã lui lại, dù sao người ở đây tuy nhiều, nhưng có không ít người dưới Bán Đế, bọn họ sợ bị dư uy của võ kỹ này gây thương tích.
Nhưng Sở Phong, cách ba người không quá trăm mét, vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, không hề sợ hãi. "Trảm!!!" Đột nhiên, ba người hét lớn lần nữa, ra tay với Sở Phong, mắt thường có thể thấy ba đạo đánh chém hợp làm một, chớp mắt đã đến gần Sở Phong, muốn phách trảm Sở Phong, bọn họ định ra sát thủ.
Bá Nhưng ngay khi đòn đánh chém muốn trúng Sở Phong, một tia sáng lóe lên rồi tiêu tan như gió nhẹ, không thể làm tổn thương đến Sở Phong một chút nào. Cùng lúc đó, hai nam tử vừa ra tay với Sở Phong cũng giống người của Bắc Đường kia, chân trượt ngã xuống nước, bọt nước cuồn cuộn.
Giờ phút này, chỉ còn nữ tử kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không phải Sở Phong không đối phó được nàng, mà là vì thấy nàng là nữ, nên Sở Phong ra tay nương tình mà thôi.
"Làm thịt ngươi!" Nhưng nữ tử này, rõ ràng không nhận thức được tình huống hiện tại, Sở Phong dù đã nương tình, nhưng nàng không những không biết điều, ngược lại dùng thân pháp tuyệt đẹp, chớp mắt đã đến trước người Sở Phong, vung đoản đao vương binh trong tay, vạch một đạo sát ý nghiêm nghị hình bán nguyệt quang nhận, nhắm cổ Sở Phong mà bổ xuống, muốn cắt đứt đầu của Sở Phong.
Keng Chỉ là, chiêu này tưởng như đầy uy lực, chỉ trong một cái đưa tay của Sở Phong, liền bị đón lấy. Sở Phong dùng tay mình bắt lấy đoản đao vương binh của nữ tử, không chỉ nắm chặt, chỉ thấy bàn tay Sở Phong siết chặt, sức mạnh tuôn trào, chỉ nghe một tiếng "Phanh", đoản đao vương binh vỡ tan ra, hóa thành vô số mảnh vụn, bay tứ tung.
Đạp đạp đạp Phù phù Nữ tử bị sức mạnh của Sở Phong dọa sợ, Sở Phong còn chưa động thủ, nàng đã tự mình lùi lại mấy bước, cuối cùng kinh hồn, mất đi khả năng đạp nước mà đi, ngồi thụp xuống nước.
"Phế vật, toàn bộ đều là phế vật, xéo hết cho ta!" Bắc Đường Tử Mặc lúc này tức giận, quả thực gan tim phèo phổi đều sắp nổ tung. Nếu như nói, người của Bắc Đường đế tộc có thể cùng Sở Phong đấu một trận rồi thua, vậy thì thôi đi, nhưng ngay cả đấu cũng không làm được đã thua, chuyện này thực quá mất mặt, mặt hắn, mặt của Bắc Đường đế tộc, đều mất hết cả rồi. Lúc này, hắn vô cùng muốn tự mình ra tay giáo huấn Sở Phong, chỉ tiếc hắn không được, dù sao tu vi của hắn mạnh hơn Sở Phong quá nhiều, coi như thắng Sở Phong, cũng bị nói là thắng mà không vẻ vang gì.
"Sở Phong tiểu hữu, điều này không công bằng, ngươi dùng kết giới chi thuật, còn bọn họ dùng võ lực, kết giới chi thuật của ngươi cao siêu, bọn họ tự nhiên không phải đối thủ của ngươi, dù sao ngươi cũng là Xà Văn cấp Hoàng bào Giới Linh sư."
"Vậy đi, chi bằng ta dùng kết giới chi thuật, cùng ngươi luận bàn một phen thì sao?"
"Nếu có thể thắng ta, vậy mới chứng tỏ ngươi thiên phú dị bẩm, là người thiên phú siêu quần." Đúng lúc này, một người khác từ trong Bắc Đường đế tộc bước ra, người này vừa đến, đừng nói Nam Cung Nha bọn họ, ngay cả người vây xem, đều cảm thấy khó coi. Nam tử này ít nhất đã ngoài tám mươi tuổi, nghiêm túc mà nói hắn cũng có thể xem như lớp trẻ, nhưng so với Sở Phong dù sao lớn hơn mấy chục tuổi, hơn nữa tu vi của hắn không phải dưới Bán Đế, mà là tam phẩm Bán Đế, chuyện này nhìn thế nào cũng như khi dễ người ta vậy, hơn nữa là loại khi dễ người cực kỳ quá đáng.
"Xem ra Bắc Đường gia là thua không nổi, mà ngay cả lão già sắp trăm tuổi cũng phái ra, ngươi so với Sở Phong tu võ hơn mấy chục năm, dù có thắng, có vẻ vang gì đâu?" Nam Cung Nha giờ phút này không chịu nổi nữa, mở miệng nhục mạ.
"Lời này không nên nói như vậy, tu vi của ta tự nhiên mạnh hơn Sở Phong, nhưng ta còn chưa đến trăm tuổi, lấy tuổi thọ trung bình của Võ Chi Thánh Thổ mà tính, ta cũng coi như là lớp trẻ, nên về bối phận ta không tính là khi dễ hắn."
"Mà ta lấy thân phận lớp trẻ cùng hắn giao thủ, có gì không ổn? Tu vi của hắn không bằng ta, đó là vấn đề của hắn, huống chi hôm nay ta không dùng võ lực đối phó hắn, mà dùng kết giới chi thuật sở trường của hắn để đối phó hắn."
"Đồng thời ta có thể cảm nhận được, kết giới chi thuật của hắn đã đạt tới trình độ Xà Văn cấp Hoàng bào Giới Linh sư, còn ta chỉ là Trùng Văn cấp mà thôi, nên ta cùng hắn giao thủ, tuyệt đối không phải ta khi dễ hắn, mà là hắn khi dễ ta." Vị kia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Ngươi đúng là không biết xấu hổ." Thấy đối phương vậy mà biến đen thành trắng, biến không lý lẽ thành có lý, cố tình lèo lái, Nam Cung Bách Hợp tức giận đến hận không thể hung hăng giáo huấn đối phương một trận.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận