Tu La Võ Thần

Chương 2543: Không ai nợ ai

"Nữ Vương đại nhân mời dùng." Sở Phong ân cần nói. Hắn trước mặt Đản Đản, cứ như một người hầu bình thường, không, nói đúng hơn thì giống một hộ vệ hơn. Cho dù Đản Đản thế nào, Sở Phong đều có thể chấp nhận, không hề thấy phiền hà, hắn chỉ có yêu thích với Đản Đản. Tự nhiên mà vậy, hắn cũng không còn thấy khó chịu khi phải chịu thiệt trước Đản Đản nữa, ngược lại còn rất vui vẻ. Vì Đản Đản có thể vui vẻ, Sở Phong cũng sẽ vui theo.
"Giúp ta bày trận." Nữ Vương đại nhân nhận lấy viên bảo thạch bản nguyên.
"Vâng." Sở Phong không hề chậm trễ, biết Đản Đản muốn luyện hóa ngay viên bảo thạch này nên vội vàng lùi lại mấy bước, rồi bố trí một đạo kết giới, bao trùm Đản Đản bên trong. Sở Phong biết, viên bảo thạch bản nguyên này khá đặc thù, dù là Đản Đản luyện hóa cũng cần chút thời gian. Mà kết giới này có thể giúp Đản Đản chuyên tâm luyện hóa bản nguyên hơn.
"Thì ra, ngươi mượn sắc đẹp, chọn thứ vô dụng với ngươi chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân." "Nhưng cũng không trách ngươi được, giới linh xinh đẹp như vậy, ta cũng là lần đầu gặp, có lẽ đàn ông các ngươi, đều khó lòng cưỡng lại được loại mê hoặc này." Bình Minh công tử thong thả nói, cứ như đang khám phá Sở Phong.
"À..." Với lời của Bình Minh công tử, Sở Phong chỉ cười nhạt, rồi nói: "Tình cảm của ta và Đản Đản, có lẽ ngươi không hiểu, tóm lại với ta, nàng càng giống như người thân, chứ tuyệt không chỉ là quan hệ khế ước."
"Có lẽ vậy." Bình Minh công tử từ tốn đáp.
"À đúng rồi, vừa rồi ngươi cũng tiến vào Thiên Đình Thánh Điện à?" Sở Phong hỏi.
"Đương nhiên." Trong lúc nói chuyện, Bình Minh công tử đột nhiên giơ tay, một vật rơi vào tay Sở Phong. Sở Phong nhận lấy, thấy là một thẻ tre, trên thẻ tre nhỏ khắc đầy chữ viết phức tạp.
"Đây cũng là thứ ngươi có được trong Thiên Đình Thánh Điện sao?" "Thiên Đình Thánh Điện, quả không hổ là di tích lợi hại nhất, được vinh danh toàn cõi thiên ngoại, đúng là cái gì cũng có." Sở Phong không khỏi thán phục, hắn đã nhìn ra, thứ được khắc trên thẻ tre nhỏ này, cũng không tầm thường. Đó là võ đạo, hơn nữa là một loại võ đạo vô cùng dễ hiểu. Dù chỉ nhìn lướt qua, không lĩnh hội kỹ, Sở Phong vẫn cảm nhận được sự lợi hại của võ đạo này. Nếu có thể lĩnh hội, rất có thể hắn sẽ có cơ hội đột phá lên cửu phẩm Võ Tổ.
"Tặng ngươi." Bình Minh công tử nói.
"Tặng ta?" Sở Phong lộ vẻ kinh ngạc.
"Ta không muốn nói lần thứ hai." Bình Minh công tử lạnh lùng đáp.
"Nhưng mà..." Sở Phong định từ chối.
"Không cần nhưng nhị gì cả, thứ này vô dụng với ta, nhưng nếu ngươi lĩnh hội được thì hơn phân nửa có thể đạt cơ hội đột phá lên Võ Tổ đỉnh phong." Bình Minh công tử nói.
"Coi như vô dụng với ngươi, nhưng mà..." Sở Phong vẫn không muốn nhận, bởi vì hắn có thể vào Thiên Đình Thánh Điện là nhờ Bình Minh công tử. Mà thứ này lại vô cùng trân quý, dù Bình Minh công tử không dùng, nhưng ở những nơi như Bách Luyện phàm giới, hay thậm chí là lên thượng giới đều có thể bán được giá cao. Dù sao với võ giả mà nói, điều hiếm có nhất là lĩnh hội được võ đạo, mà thứ này lại dễ dàng lĩnh hội đến vậy. Với võ giả mà nói, đây tuyệt đối là vật trân quý nhất.
"Không cần nói, việc lúc trước ngươi cứu ta khỏi tay Huyết Lân yêu tộc, xem như cứu mạng ta." "So với tính mạng, mấy thứ ngoài thân này chẳng đáng nhắc tới." "Nếu ngươi thật sự thấy thứ này quý giá, vậy thì cứ nhận đi, từ đó chúng ta không ai nợ ai." Bình Minh công tử nói.
"Thật sự là hết cách với ngươi mà, nếu đã vậy, ta xin cung kính không bằng tuân mệnh." Sở Phong nói.
"Giới linh của ngươi luyện hóa đá cần một khoảng thời gian, ngươi vừa hay có thể tranh thủ thời gian lĩnh hội nó." Bình Minh công tử nói.
"Cũng tốt." Sở Phong cũng không khách sáo, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị lĩnh hội võ đạo trên thẻ tre. Về phần hắn cũng không lo lắng cho sự an toàn của mình, giờ phút này xem như là biến chiến tranh thành tơ lụa với Bình Minh công tử. Và hắn nghĩ, với tính cách của Bình Minh công tử, hẳn sẽ không lợi dụng lúc hắn đang lĩnh hội để đối phó. Bởi Sở Phong biết rõ, loại người như Bình Minh công tử, nếu là kẻ địch rất nguy hiểm, nhưng nếu không phải là kẻ địch mà là bạn thì kỳ thật… hắn rất đáng tin.
"Nếu lĩnh hội được cơ hội đột phá Võ Tổ đỉnh phong thì trực tiếp đột phá đi." Bình Minh công tử nói.
"Đột phá trực tiếp, sợ không ổn đâu?" Sở Phong lắc đầu. Nơi này dù gì cũng là địa bàn của Yêu Diệt quật, nếu hắn đột phá, sẽ dẫn tới thần lôi. Thần lôi hạ xuống, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Yêu Diệt quật, như vậy sẽ bại lộ vị trí của họ.
"Dùng cái này." Bình Minh công tử ném cho Sở Phong một cái dù.
"Đây là?" Sắc mặt Sở Phong khẽ động, chiếc dù này, lại là một kiện chí bảo.
"Mở dù này ra, đặt trên đầu, không những có thể tránh được một phần lực lượng của Tự Phạt Huyền Công mà còn có thể khiến nó rơi xuống trong yên lặng, người ngoài sẽ không nhìn thấy." Bình Minh công tử nói.
"Thế mà còn có thứ này." Sở Phong cảm thán không thôi, bởi việc đột phá dẫn tới thần lôi là điều hắn rất đau đầu. Dù sao thần lôi hùng vĩ như thế, mỗi lần đều sẽ kinh động người đời, trước đó Sở Phong đã nghĩ, nếu có một bảo bối có thể ẩn chứa thần lôi thì tốt. Chỉ là lúc ấy hắn cảm thấy việc đó là bất khả thi, dù sao lực lượng thần lôi quá mạnh, nhưng chính vì thế mà hắn tuyệt đối không ngờ tới loại bảo bối này lại thực sự tồn tại.
"Ta càng ngày càng tò mò, lai lịch của ngươi rốt cuộc là gì, mà trên người ngươi, lại cất giấu nhiều chí bảo như vậy." Sở Phong cười hề hề nói.
"Ngươi còn lảm nhảm thêm một hồi nữa, giới linh của ngươi e rằng luyện hóa xong đá rồi đấy." Bình Minh công tử liếc Sở Phong.
"Rõ ràng ý của ngươi." Sở Phong cười nhạt, rồi cầm chiếc dù mở ra. Cái dù sau khi mở ra, tự động bay lên, dừng lại trên đầu Sở Phong ba mét, rồi một vệt sáng rọi xuống, bao phủ Sở Phong bên trong. Sau khi ánh sáng bao phủ, Sở Phong càng cảm nhận rõ hơn được lực lượng của chiếc dù, quả thật là chí bảo được chuẩn bị riêng cho người tu luyện Tự Phạt Huyền Công.
"Quả nhiên là bảo bối tốt." Dứt lời, Sở Phong nhắm mắt, nắm chặt thẻ tre trong hai lòng bàn tay. Sở Phong căn bản không cần nhìn, bởi nội dung trên thẻ tre cần phải dùng tâm để lĩnh hội. Và khi Sở Phong bắt đầu lĩnh hội, những chữ chi chít trên thẻ tre lại bắt đầu không ngừng biến mất. Rõ ràng, thẻ tre này chỉ dùng được một lần.
Cùng lúc đó, ở một nơi cực kỳ xa xôi so với Bách Luyện phàm giới.
Có một hồ nước vô cùng đẹp, hồ nước có đủ thất sắc. Mặt hồ phủ đầy sương mù, mà do hồ nước có thất sắc nên khiến sương mù cũng ánh lên bảy màu. Nơi này, giống như tiên cảnh, rực rỡ chói mắt, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là tâm thần thư thái. Trên hồ có vô số hòn đảo nhỏ, trên một hòn đảo nhỏ, có một nam tử đang dựa vào một tảng đá lớn, lười biếng ngồi. Hai nắm đấm của hắn nắm chặt, các khớp ngón tay rung động, ngay cả gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên. Mà hắn không ai khác, chính là người bị Sở Phong đánh bại trước đây ở Thiên Đình Thánh Điện. Người tự xưng, Tiên Hải Sóc.
"Thật là đáng ghét, thế mà lại bại dưới tay cái tên rác rưởi kia." Đột nhiên, Tiên Hải Sóc giáng một quyền xuống đất, khiến cả hòn đảo đều rung chuyển dữ dội, mặt đất xuất hiện từng vết nứt sâu hoắm, lan rộng như mạng nhện.
"Ta không nghe lầm chứ, Tiên Hải Sóc Nhất, ngươi bại? Bại cái gì? Chẳng lẽ là lúc trước vào Thiên Đình Thánh Điện, gặp đối thủ cạnh tranh rồi bị đánh bại sao?"
"Ha ha, Sóc đại ca, ngươi thật là yếu quá rồi."
Vào thời khắc này, hai bóng người bay xuống, đáp xuống trước mặt Tiên Hải Sóc Nhất. Đó là một nam một nữ, tuổi của họ không khác Tiên Hải Sóc Nhất là bao. Nam mặt mày anh tuấn, nữ tướng mạo vui vẻ, là một cặp trai tài gái sắc. Không chỉ mặc đồ hoa lệ, bên hông của họ cũng đeo những chiếc lệnh bài giống của Tiên Hải Sóc Nhất, trên đó khắc hai chữ Tiên Hải. Đáng nhắc tới là, tu vi của hai người cũng đều là Chân Tiên cảnh, tuy chỉ là nhất phẩm Chân Tiên, nhưng cũng đã không phải hạng tầm thường.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận