Tu La Võ Thần

Chương 4228: Viễn Cổ Linh Vực

Nguyên nhân chính là, các thế lực hùng mạnh, thậm chí những Giới Linh sư đã lâu không xuất hiện cũng đều tề tựu ở nơi này. Rất nhiều tu võ giả, vì được gặp những nhân vật lớn này, cũng không quản đường sá xa xôi đến đây. Bọn họ không có ý định cướp đoạt bảo vật trong Viễn Cổ Linh Vực, chỉ là muốn mở mang kiến thức, hay nói đúng hơn là đến xem cho vui. Vì vậy, Viễn Cổ Linh Vực, mảnh đất vốn hoang vu này, trở nên cực kỳ náo nhiệt. Các cung điện san sát mọc lên, các tu võ giả cường đại thì ngự không mà đi, đâu đâu cũng thấy. Ngay cả trên bầu trời, cũng có rất nhiều chiến xa lơ lửng to lớn, hoặc là phi thuyền của võ giả. Còn về các tu võ giả ngự không bay qua lại thì càng nhiều vô số kể. Nơi đây, nghiễm nhiên đã trở thành một tòa thành thị phồn hoa với vô số cao thủ tụ tập.
Nhưng đáng nói là, những thế lực quái vật khổng lồ như Thánh Quang nhất tộc, Long thị, lại không phái người tới đây. Đây là quy tắc do chính Thánh Quang nhất tộc đặt ra. Truyền thừa bên trong Viễn Cổ Linh Vực này, chỉ có Giới Linh sư mới được tranh đoạt. Dù tu võ giả có mạnh đến đâu, cũng không thể tham gia. Nếu có ai dám vi phạm quy tắc này, Thánh Quang nhất tộc sẽ tự mình xét xử và tiến hành truy sát kẻ đó. Quy tắc này được đặt ra là để Giới Linh sư trong Thánh Quang thiên hà có được không gian phát triển tốt hơn, có tương lai tươi sáng hơn. Dù sao, Giới Linh sư trong Thánh Quang thiên hà trở nên cường đại cũng là một chuyện tốt đối với Thánh Quang thiên hà.
Theo lý mà nói, cho dù không đến cướp đoạt, chỉ đến xem náo nhiệt, thì cũng không sao. Nhưng các thế lực cường đại, đương nhiên không muốn làm nền cho người khác. Vì vậy, họ đều không đến đây, cho dù có đến thì chắc chắn sẽ không lộ diện. Kẻ mạnh chân chính là vậy, tương đối khiêm tốn, không muốn gây xôn xao. Giống như Thang Thần đại sư cũng vậy. Cho nên, sau khi Thang Thần đại sư mang theo Sở Phong, Vu Đình, Viên Thuật ba người đến đây, cũng đã dùng kết giới thuật ẩn mình, người ngoài hoàn toàn không thấy được bốn người bọn họ.
Lúc này, bốn người Sở Phong đang đứng trong hư không, hướng xuống quan sát Viễn Cổ Linh Vực. Viễn Cổ Linh Vực này, là một vùng bình nguyên cực kỳ rộng lớn. Trên vùng bình nguyên này, cảnh vật hết sức bình thường, ngoại trừ việc dùng kết giới thuật vạch ra giới hạn, thì chẳng có gì khác. Nhưng giới hạn kia, cũng không có tác dụng ngăn cản, mà chỉ như một dấu hiệu mà thôi. Mà dù tụ tập ở đây có rất nhiều cao thủ, nhưng không ai vượt qua giới hạn kia, bước vào bên trong vùng bình nguyên. Sở dĩ như vậy, là vì bên trong kết giới kia chính là Viễn Cổ Linh Vực. Viễn Cổ Linh Vực vẫn chưa xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, ai cũng không biết rốt cuộc sẽ có hình dạng như thế nào. Chắc hẳn cũng chính vì vậy mà mọi người không dám tới gần.
Sở Phong đã đến đây, tự nhiên sẽ quan sát. Chỉ là dù có Thiên Nhãn, cũng không thể nhìn thấu điều gì. Ngoài khí tức viễn cổ có vẻ nồng đậm, thì mảnh đất phía dưới, chẳng có gì đặc biệt.
"Tiền bối, nơi đây từ đầu đã như thế này sao?" Sở Phong hiếu kỳ hỏi. Trong tình huống không nhìn thấu Viễn Cổ Linh Vực này, muốn hiểu rõ hơn, chỉ còn cách hỏi Thang Thần đại sư.
"Từ đầu, đúng là như thế này."
"Nhưng cách đây nhiều năm, nơi này xảy ra một biến cố."
"Không chỉ dị tượng phóng lên trời, mà còn có cổ tự tuôn ra."
"Cũng vào lúc đó, tàn đồ Viễn Cổ Linh Vực xuất hiện."
"Cho nên mọi người mới biết được, thì ra nơi đây chính là nơi truyền thừa của Giới Linh sư."
"Hơn nữa còn là, nơi truyền thừa lợi hại nhất toàn bộ Thánh Quang thiên hà." Thang Thần đại sư nói.
"Tiền bối, vậy không có ai, cưỡng ép tiến vào bên trong, để dò xét sao?" Sở Phong lại hỏi.
Con đường tu luyện, vốn dĩ là một con đường đầy rẫy nguy hiểm. Cái gọi là cầu phú quý trong hiểm nguy, là đạo lý mà tu võ giả đều hiểu. Trừ phi biết chắc chắn phải chết, còn không thì nguy hiểm chẳng là gì với đa số tu võ giả. Nếu biết nơi này có truyền thừa cực kỳ cường đại, Sở Phong cảm thấy chắc chắn sẽ có người mạo hiểm, tiến vào thăm dò mới đúng.
"Năm đó, trong dị tượng đã đưa cho chúng ta đầy đủ chỉ dẫn."
"Trong chỉ dẫn đó, cho biết khi nào Viễn Cổ Linh Vực sẽ mở ra."
"Cũng báo cho chúng ta, trước khi Viễn Cổ Linh Vực mở ra, không thể tùy tiện bước vào trong đó."
"Nhưng trong giới tu võ luôn có người không sợ chết, cho nên thực sự có không ít người, không nghe lời cảnh báo trong chỉ dẫn, mà chọn cách bước vào."
"Nhưng không một ai ngoại lệ, phàm là người bước vào bên trong, đều sẽ lập tức đi ra, nhưng sau khi đi ra, không ai là không chết."
"Tuy kiểu chết khác nhau, nhưng đều cực kỳ thê thảm, tựa như chịu hình phạt tàn khốc."
"Nhưng rõ ràng, bọn họ vừa bước vào đã lập tức đi ra."
"Nói cách khác, chỉ trong nháy mắt, họ đã phải chịu đựng tra tấn mà người thường khó lòng chịu nổi."
"Đồng thời, ngay cả cường giả Võ Tôn cảnh, cũng đã chết ở trong này."
"Từ sau đó, không còn ai dám tùy tiện bước vào." Thang Thần đại sư nói.
"Thì ra là vậy." Qua lời kể của Thang Thần đại sư, Sở Phong cuối cùng cũng hiểu, vì sao không ai dám bước vào phạm vi Viễn Cổ Linh Vực này. Thì ra, ở đây có nguy hiểm đến tính mạng.
Reng reng reng.
Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng chuông. Sau khi tiếng chuông vang lên, liền ngay lập tức gây ra một náo động lớn. Vô số bóng người bay lên không trung, mà phần lớn những bóng người này, đều là tu võ giả trẻ tuổi. Lúc này, bọn họ đều bay về hướng tiếng chuông truyền đến.
Gặp tình hình này, do lòng hiếu kỳ thôi thúc, Sở Phong cũng quay mắt nhìn lại. Lúc này mới phát hiện, thì ra là một con quái vật khổng lồ, từ xa chậm rãi đi tới. Đó là một con cự thú. Cự thú lớn đến mức, thân thể cao đến hơn ba vạn mét. Thân dài còn gần 100 ngàn mét. Đơn giản tựa như một ngọn núi lớn nối liền trời đất, đang đến gần nơi đây.
Cự thú này có tướng mạo hơi kỳ dị, thân hình giống như voi, nhưng lại có tám cái chân khổng lồ. Vì thân hình quá cao lớn, nó kỳ thực không phải ngự không mà đi, mà là giẫm lên mặt đất mà đến. Nhưng dù chân nó đạp xuống mặt đất, tầng mây trắng kia, cũng chỉ có thể trôi nổi dưới thân nó. Nó thực sự quá lớn! ! !
Nếu nhìn từ trên cao thì thấy như nó đang bay, chỉ có nhìn từ phía dưới lên mới phát hiện, thì ra nó đang đạp đất mà đến. Nhưng kỳ quái là, thân thể khổng lồ như vậy, khi rơi xuống không những không tạo ra chấn động mà còn không phát ra tiếng động nào. Ngược lại những chiếc chuông gió treo trên người nó, theo gió mà rung động keng keng. Sở Phong bọn người, cũng là nhờ nghe được tiếng chuông này mà mới chú ý đến nó.
Nhưng điều khiến Sở Phong lấy làm lạ nhất là, con quái vật khổng lồ này, không phải là vật sống. Nó được tạo thành từ gỗ và sắt. Càng giống một tòa cung điện di động được thiết kế hình dạng kỳ lạ. Tuy nhiên, vật này tinh xảo đến mức mắt thường cũng thấy được, điều này cho thấy chủ nhân của nó, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
"Lão già này cũng tới." Nhìn thấy con quái vật khổng lồ kia, Thang Thần đại sư cười nhạt nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận