Tu La Võ Thần

Chương 2297: Đình Vân Tông

Yêu nữ đã đi, bóng dáng biến mất không thấy tăm hơi. Còn Sở Phong vẫn đứng ở chỗ đó, nhìn về hướng yêu nữ biến mất, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Hắn đã bại, kết quả trận chiến này không thể nghi ngờ là Sở Phong bại. Theo quan sát của Sở Phong, tuổi tác yêu nữ dường như không lớn lắm, cũng xấp xỉ Sở Phong. Nói cách khác, hôm nay Sở Phong không chỉ bại bởi một người cùng thế hệ, mà còn bại bởi một người có niên kỷ tương tự. Tuy nói, nói đúng ra, yêu nữ không tính là người, nhưng chung quy tuổi tác nàng vẫn ở đó. Cho nên thất bại trận này, tự tôn của Sở Phong nhận lấy đả kích. Nhưng đả kích lớn nhất, là hắn không thể báo thù cho Vương Cường. Mà đợi dược lực hóa tiên đan mất đi, tu vi thật sự của Sở Phong chẳng qua là Tứ phẩm Bán Tổ, chênh lệch với yêu nữ thực sự quá lớn. Mặc dù Sở Phong có thể tiếp tục tu luyện, tăng tiến tu vi. Nhưng với thiên phú của yêu nữ, tuyệt đối không có khả năng dừng bước ở đây, tu vi chắc chắn cũng sẽ tăng tiến. Mà nhìn vào biểu hiện của yêu nữ hiện tại, Sở Phong muốn vượt qua nàng, thực sự không có bao nhiêu nắm chắc, chí ít trong thời gian ngắn rất khó. Giờ phút này, lần đầu tiên Sở Phong cảm nhận được sự uy hiếp từ những người cùng thế hệ ở bên ngoài. Quả nhiên, ở bên ngoài, có những kẻ yêu nghiệt giống như Sở Phong, thậm chí còn lợi hại hơn cả Sở Phong.
"Vị thiếu hiệp kia, ngươi không sao chứ?" Một lát sau, có khoảng mấy chục bóng người từ hướng đám nam nữ kia rời đi, bay tới. Những người này đều là lão giả, tu vi phổ biến đều ở Võ Tổ cảnh, đặc biệt vị lão giả cầm đầu, lại là một vị Ngũ phẩm Võ Tổ. Mà nhìn lệnh bài bên hông bọn họ và trang phục đang mặc, Sở Phong biết, những người này hẳn là cùng một thế lực với đám nam nữ lúc nãy.
"Vị thiếu hiệp kia, xin chào, ta là tông chủ Đình Vân Tông, Quách Thuấn."
"Vừa rồi là thiếu hiệp đã đánh lui yêu nữ đó sao?" Vị lão giả Ngũ phẩm Võ Tổ cầm đầu, đối với Sở Phong khách khí, cẩn thận từng chút một hỏi. Mà các trưởng lão Đình Vân Tông, từng người lại nơm nớp lo sợ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Sở Phong, không dám có chút bất kính. Dù sao, tu vi hiện tại của Sở Phong là Ngũ phẩm Võ Tổ, mặc kệ thương thế như thế nào, chiến lực thế nào, nhưng tu vi vẫn ở đó. Về phần năm tiên bên cạnh Sở Phong, còn là Lục phẩm Võ Tổ, so với tông chủ Đình Vân Tông của bọn họ còn mạnh hơn, thực lực thế này, bọn họ tự nhiên là kinh sợ, không dám bất kính.
"Vừa rồi, là ta cùng yêu nữ đó giao chiến." Sở Phong tường thuật lại, chuyện như này không cần giấu diếm, huống chi các đệ tử Đình Vân Tông trước đó, đều tận mắt chứng kiến Sở Phong và yêu nữ giao thủ.
"Thiếu hiệp thực lực thật là tốt a, chúng ta Đình Vân Tông truy đuổi yêu nữ kia rất lâu, nhưng đều không thể bắt được nàng, mỗi lần đều bị nàng trốn thoát, ngay cả cơ hội giao chiến trực diện cũng không có."
"Mà thiếu hiệp hẳn là vừa mới đến nơi này không lâu, nhưng ngươi có thể ngăn được yêu nữ, còn giao thủ với nàng, quả nhiên là lợi hại." Tông chủ Đình Vân Tông nói.
"Yêu nữ kia rất mạnh, việc các ngươi không thể ngăn cản nàng có lẽ là chuyện tốt, nếu không ép nàng, các ngươi đều không phải là đối thủ của nàng." Sở Phong nói.
"Ai." Nói xong, tông chủ Đình Vân Tông thở dài một tiếng, dù hắn không nói nhiều, nhưng trên mặt mo lại lộ vẻ xấu hổ. Về phần Sở Phong, cũng không nói nhiều, định rời đi.
"Ngô ~~"
Nhưng mà, Sở Phong vừa bước ra một bước, lập tức biến sắc, một luồng thống khổ khó có thể chịu đựng, bộc phát khắp toàn thân. Lúc nãy hắn phát động thế công với yêu nữ là bởi vì sát ý muốn báo thù cho huynh đệ, nên mới trong thời gian ngắn thoát khỏi đau đớn trên thân thể. Nhưng bây giờ, Sở Phong không có sát ý kia, liền lại quay về trạng thái khó có thể thao túng thân thể.
"Thiếu hiệp, ta thấy ngươi hình như bị thương, nếu không ngại, đến Đình Vân Tông ta dưỡng thương thế nào?" Tông chủ Đình Vân Tông nói với Sở Phong.
Mà những trưởng lão thủ hạ của hắn, cũng rất thức thời, thấy tông chủ mở miệng, liền vội vàng lấy ra một chiếc chiến xa, muốn dùng chiến xa để Sở Phong không phải đi bộ.
"Vậy làm phiền." Sở Phong thấy đối phương có thành ý, mà hiện tại Sở Phong thực sự rất suy yếu, đợi dược lực hóa tiên đan mất đi, Sở Phong còn thê thảm hơn. Thay vì ở cái hoang sơn dã lĩnh này chữa thương, chi bằng đến Đình Vân Tông này, ít nhất tông chủ Đình Vân Tông này còn là một vị Ngũ phẩm Võ Tổ, có lẽ thời khắc nguy cấp có thể bảo hộ Sở Phong một mạng. Sau khi lên chiến xa, hóa tiên đan của Sở Phong rất nhanh đã mất đi tác dụng. Mà khi tu vi của Sở Phong từ Ngũ phẩm Võ Tổ, tụt xuống Tứ phẩm Bán Tổ, đám người Đình Vân Tông cũng cảm thấy giật mình.
"Thiếu hiệp, tu vi của ngươi đây là?" Mà tông chủ Đình Vân Tông càng hiếu kỳ hỏi.
"Đây là tu vi thật sự của ta, bất quá ta có thủ đoạn, có thể trong nháy mắt tăng tu vi của ta lên Ngũ phẩm Võ Tổ, còn năm vị Lục phẩm Võ Tổ lúc nãy, chính là một loại thủ đoạn của ta." Sở Phong ngược lại không hề giấu diếm, bởi vì hắn biết, tông chủ Đình Vân Tông này không phải người tầm thường, Sở Phong coi như muốn giấu, cũng không gạt được. Bất quá Sở Phong cũng không nói, hắn đã mất đi khả năng tăng cao tu vi, bởi vì Sở Phong rất rõ ràng, những người Đình Vân Tông này kiêng kỵ Sở Phong, cũng là vì tu vi Ngũ phẩm Võ Tổ lúc nãy của Sở Phong. Cho nên Sở Phong muốn để bọn họ cảm thấy, nếu Sở Phong muốn thì vẫn có thể lập tức khôi phục lại tu vi lúc nãy. Chỉ có như vậy, mới tiếp tục tạo ra uy hiếp với những người Đình Vân Tông này, mới khiến Sở Phong an toàn hơn.
"Thiếu hiệp tuổi còn trẻ, nhưng thực lực hơn người, thật khiến người bội phục."
"Ở Bách Luyện Phàm giới ta, người giống thiếu hiệp quả thực quá ít."
"Không biết thiếu hiệp tôn tính đại danh?" Tông chủ Đình Vân Tông hỏi.
"Sở Phong." Sở Phong ngược lại không giấu giếm.
"Sở Phong?" Nghe thấy cái tên này, mọi người Đình Vân Tông đều giật mình. Bắt đầu quan sát kỹ Sở Phong.
"Thiếu hiệp chính là người đã chém giết Anh Lương Thần, bị Anh Thị Thiên Tộc truy nã Sở Phong sao?" Tông chủ Đình Vân Tông hỏi.
"Chính là ta." Sở Phong gật đầu.
"Thiếu hiệp quả thật hào khí, Anh Lương Thần làm ác nhiều chuyện, chỉ vì có Anh Thị Thiên Tộc che chở, không ai dám làm gì hắn."
"Mà thiếu hiệp Sở Phong giết hắn, quả thực là vì dân trừ hại, giúp không ít người xả cơn giận." Tông chủ Đình Vân Tông tán thưởng nói.
Biết được thân phận Sở Phong, mọi người Đình Vân Tông bớt đi một phần cảnh giác và e ngại với Sở Phong, mà thay vào đó là tôn kính và nhiệt tình hơn. Bất quá vì Sở Phong có vết thương trong người, bọn họ cũng không nói chuyện phiếm nhiều với Sở Phong, chỉ chăm sóc Sở Phong chu đáo hơn. Đến Đình Vân Tông, Sở Phong yêu cầu chữa thương, Đình Vân Tông liền chuẩn bị một nơi bế quan cho Sở Phong. Mà lúc này, vòng đệ tử Đình Vân Tông đã sớm xôn xao. Vốn dĩ những đệ tử gặp Sở Phong trên đường trở về, vừa vặn gặp được tông chủ và các trưởng lão, nên tông chủ và trưởng lão mới nhanh như vậy đuổi đến hiện trường. Sau khi những đệ tử này trở về, đệ tử nam thì còn đỡ, còn các đệ tử nữ thì ngồi không yên, bắt đầu tuyên dương sự mạnh mẽ lợi hại của Sở Phong. Lúc này, trong vòng đệ tử hạch tâm của Đình Vân Tông, hầu như ai cũng đang bàn tán chuyện của Sở Phong, các nữ đệ tử càng sùng bái Sở Phong không thôi. Đương nhiên, bọn họ còn chưa biết thân phận thật sự của Sở Phong. Thế nhưng, tại Đình Vân Tông, trong cung điện của tông chủ, vị tông chủ đại nhân kia, đã thay đổi sắc mặt. Trên mặt không còn vẻ nhiệt tình hiền lành lúc nãy, mà thay vào đó là một đôi con ngươi băng lãnh, nhìn về phía nơi Sở Phong đang bế quan.
"Tông chủ đại nhân, Anh Thị Thiên Tộc đã phát lệnh truy nã chân dung, chúng ta đã nhận được." Một vị trưởng lão đưa một bức họa cho tông chủ Đình Vân Tông. Mà tông chủ Đình Vân Tông mở bức họa ra xem kỹ, lập tức lộ vẻ vui mừng.
"Quả nhiên là hắn." Lúc này, khóe miệng tông chủ Đình Vân Tông nhếch lên một nụ cười tham lam.
"Tông chủ đại nhân, ngài thật sự chuẩn bị giao Sở Phong này cho Anh Thị Thiên Tộc?" Vị trưởng lão kia hỏi.
"Sở Phong này bây giờ đáng tiền lắm, cơ hội tốt thế này đương nhiên không thể bỏ qua." Tông chủ Đình Vân Tông nói.
"Chỉ là tông chủ đại nhân, ngoài việc Anh Thị Thiên Tộc phát chân dung Sở Phong cho các tông môn, chúng ta vừa mới nhận được một tin khác." Vị trưởng lão kia nói.
"Tin gì?" Tông chủ Đình Vân Tông tùy ý hỏi.
"Tam Tinh Điện và Lạc Hà Cốc, ủng hộ Sở Phong, nói nếu Anh Thị Thiên Tộc cứ khăng khăng đối phó Sở Phong, bọn họ nguyện vì Sở Phong mà khai chiến với Anh Thị Thiên Tộc." Vị trưởng lão kia nói.
"Cái gì?" Nghe lời này, nụ cười trên mặt tông chủ Đình Vân Tông lập tức ngưng lại.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận