Tu La Võ Thần

Chương 426: Quay về Hỏa Thần Môn

"Sở Phong, ông nội của ta còn nói cho ta, cho dù là vùng biển mênh mông vô biên ở phương Đông, cũng không phải là điểm cuối cùng của thế giới này, nó sở dĩ gọi là vùng biển phương Đông, đó là vì trên thế giới này, ngoài vùng biển phương Đông ra, còn có vùng biển phương Tây, vùng biển phương Bắc và vùng biển phương Nam."
"Tại bốn vùng biển lớn trung tâm, có một mảnh đất thần bí, nơi đó mới là thiên đường của tu võ giả trong thế giới này, là nơi tất cả các thiên tài hướng đến."
"Ở mảnh đất thần bí này, ông nội của ta nói thiên Tứ thần thể cũng không phải là vật hiếm lạ, bởi vì đó là nơi mà tất cả thiên tài trên thế giới này tụ tập, là nơi kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn."
"Chỉ có điều, về mảnh đất thần bí kia rốt cuộc trông như thế nào, ngay cả ông nội của ta cũng không rõ ràng, bởi vì ông ấy cũng chưa từng đến đó."
"Mảnh đất kia giống như một câu chuyện thần thoại, không phải muốn đến là đến được, nhưng ông nội của ta nói nó có thật, bởi vì đã từng có rất nhiều cường giả đỉnh cao tiến vào mảnh đất đó."
"Cho nên Sở Phong, thế giới này quá lớn, lớn đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi, cường giả cũng quá nhiều, nhiều đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi."
"Bây giờ chúng ta ở trên Cửu Châu đại lục này, giống như sống ở một nơi mà người ta không thích đến, đó là một vùng hoang dã, người ở đây rất dễ thỏa mãn, lại không biết ngoài núi còn có núi cao hơn, ngoài người còn có người giỏi hơn, chỉ là tự cấp tự túc sống ở nơi chật hẹp bé nhỏ này."
"Cho nên, chúng ta ngàn vạn lần không được tự kiêu, không thể vì chúng ta có thiên phú mạnh như vậy ở nơi này mà cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy thỏa mãn."
"Bởi vì, trên thực tế chúng ta đang đem thân thể đặc thù này, sức mạnh đặc thù của chúng ta so với một đám phế vật thiên phú cực yếu, dù bọn họ có khen ngợi chúng ta thế nào, thì e là cũng vô dụng, vì người ở đây vốn là kẻ yếu, là những người căn bản không thể lên sân khấu của thế giới này."
"Còn ngươi và ta, nhất định phải rời khỏi nơi này, chúng ta không chỉ muốn tiến vào vùng biển phương Đông, mà còn muốn đặt chân lên mảnh đất thần bí giống như truyền thuyết kia."
"Chúng ta ở nơi này được ca ngợi là thiên tài thì có là gì, bởi vì đó là chuyện đương nhiên, với cái thiên phú hèn mọn của bọn chúng, không nên coi chúng ta là thiên tài, mà phải coi chúng ta là thần."
"Điều chúng ta cần làm không phải là thiên tài trong mắt bọn họ, mà là thiên tài ở vùng biển phương Đông kia, thậm chí là ở mảnh đất kia, chỉ có như vậy, chúng ta mới không bị mai một thực lực khi tiến vào nơi cường giả xuất hiện lớp lớp." Tử Linh nghiêm trọng nhắc nhở.
Giờ khắc này, nỗi lòng Sở Phong thì cực kỳ phức tạp, thậm chí máu trong cơ thể đang sôi trào, toàn thân trên dưới đều bị một ngọn lửa nóng hôi hổi thiêu đốt.
Dù trước đó Đản Đản đã luôn nhắc nhở hắn, nơi này chẳng qua là một góc của tảng băng trôi, thiên địa này rất lớn, trời ngoài có trời, người ngoài có người, nhưng Sở Phong lại căn bản không thể tưởng tượng được những điều đó, ánh mắt của hắn vẫn luôn chỉ dừng lại ở Cửu Châu đại lục này.
Nhưng sau khi nghe Tử Linh nói, Sở Phong lại đột nhiên ngộ ra, hắn cuối cùng cũng nhận thức được thế giới này lớn bao nhiêu, nhận thức được trên thế giới này cường giả nhiều vô số kể.
Hắn biết rằng, mình ở đại lục này bị coi là có được thiên phú chiến lực nghịch thiên, nhưng có lẽ trong mắt người khác, chỉ là một tên phế vật bình thường.
Cho nên, nhiệt huyết của Sở Phong đã được nhen nhóm, hắn cuối cùng cũng biết phương hướng mà mình muốn tiến lên, hắn còn cần không ngừng mạnh lên, biến mạnh hơn, bởi vì Cửu Châu đại lục này đã không thể dung chứa hắn.
Mục tiêu của hắn, không phải là vùng biển phương Đông nơi cường giả xuất hiện lớp lớp, mà là mảnh đất thần bí ở giữa thế giới, nơi thiên tài tàn sát lẫn nhau, chỉ có cường giả thực sự mới có thể đặt chân vào.
"Nếu Tử Linh đến từ vùng biển phương Đông, vậy thì ta, lại đến từ nơi nào?"
"Cha mẹ ta, người nhà của ta, rốt cuộc các ngươi đang ở đâu? Các ngươi vẫn còn sống chứ?" Sở Phong ngửa mặt nhìn lên trời, trong lòng càng muốn rời khỏi Cửu Châu đại lục này, đi đến một thiên địa mới.
"Được rồi Sở Phong, thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta đến Hỏa Thần Môn đi, đợi môn chủ Hỏa Thần Môn bị dẫn đi, chúng ta liền san bằng Hỏa Thần Môn, để bọn chúng phải trả giá cho những việc ác mình đã gây ra." Đột nhiên, Tử Linh ngọt ngào nói.
"Ừ, cũng đến lúc để bọn chúng trả giá thật đắt." Nghe Tử Linh nói, Sở Phong cũng nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười tà ác.
Sau đó, Sở Phong và Tử Linh liền cưỡi Linh Lung chiến xa của Tử Linh quay về Hỏa Thần Môn, phải nói rằng tốc độ của chiếc Linh Lung chiến xa này rất nhanh.
Khi Sở Phong và Tử Linh trở lại Hỏa Thần Môn, lão già Nobunaga trở về báo tin kia vẫn chưa đến, hai người đã phải đợi gần hai ngày rưỡi thì vị trưởng lão kia mới trở về Hỏa Thần Môn.
Còn về việc Sở Phong hai người làm thế nào biết vị trưởng lão kia đã trở về, đó là vì đột nhiên, Hỏa Thần Môn bắt đầu rung chuyển.
Môn chủ Hỏa Thần Môn bay ra, phía sau còn có mười một tên cường giả Thiên Vũ cảnh đi theo, với tốc độ cực nhanh, bay thẳng về phía dãy núi thú, trong đó còn có cả lão già mật báo kia.
Sau khi bọn chúng rời đi, để tránh những chuyện bất trắc, Sở Phong và Tử Linh còn trọn vẹn chờ thêm nửa ngày, sau khi chắc chắn môn chủ Hỏa Thần Môn sẽ không quay về, mới yên tâm, lẻn vào mộ địa mà bọn họ đã tìm thấy trước đó.
Mộ địa Hỏa Thần Môn xây dựng rất rộng lớn, mộ địa bình thường đều được xây dưới đất, nhưng mộ địa này thì một nửa nằm trên mặt đất, một nửa nằm dưới mặt đất.
Nói cách khác, phía trên mộ địa này là những cung điện rộng lớn, các tòa cung điện bên ngoài bao quanh các bức tường thành cao lớn, nhìn từ bên ngoài, nơi đây tựa như một tòa thành độc lập, trên cửa chính của thành trì viết bốn chữ lớn "Hỏa Thần nghĩa trang".
Ở trước cổng chính Hỏa Thần nghĩa trang, đứng hai tên đệ tử cốt cán, hai vị đệ tử cốt cán này đều có tu vi Huyền Vũ cảnh, bọn họ đứng thẳng như hai cây thương, đứng im bất động ở đó.
Nhưng Sở Phong và Tử Linh biết, bọn họ không phải là người bảo vệ duy nhất của mộ địa này, có thể nói, Hỏa Thần Môn cực kỳ coi trọng Hỏa Thần nghĩa trang, ở bên trong nghĩa trang này có sắp xếp hơn ngàn đệ tử cốt cán ở đây bảo vệ.
Tuy cùng là đệ tử cốt cán, nhưng những đệ tử bảo vệ trong nghĩa trang này tuyệt đối là tinh anh trong số các đệ tử cốt cán, gần như toàn bộ đều là tu vi Huyền Vũ cảnh, coi như không phải là người ở Huyền Vũ cảnh, vậy thì cũng là đỉnh phong Nguyên Vũ cảnh.
Ngoài các đệ tử cốt cán ra, còn có gần trăm trưởng lão cốt cán, tu vi của đám trưởng lão này thì càng cao hơn, đều là đỉnh phong Huyền Vũ cảnh, phần lớn ở khoảng Huyền Vũ thất trọng, trong đó có một vài vị đã là Huyền Vũ cửu trọng, đã bước chân vào đỉnh phong Huyền Vũ cảnh thực sự.
Ngoài những người bảo vệ cường hãn này ra, trong Hỏa Thần nghĩa trang còn có rất nhiều kết giới và các loại cơ quan.
Thậm chí còn có báo động, bất kể là ai xâm nhập dám tiến vào nơi này, chỉ cần bị phát hiện, đám người bảo vệ nơi đây chắc chắn sẽ lập tức gõ kẻng báo động, đến lúc đó, tất cả mọi người của Hỏa Thần Môn sẽ đến đây trợ giúp.
Vì không đánh rắn động cỏ, nhiệm vụ của Sở Phong và Tử Linh vẫn rất gian nan, bọn họ không chỉ phải giết sạch những người trong Hỏa Thần nghĩa trang này, mà còn phải chém giết toàn bộ bọn chúng trước khi bọn chúng phát ra âm thanh, không thể để bọn chúng gõ kẻng báo động.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận