Tu La Võ Thần

Chương 2083: Dập đầu thở dài

Chương 2083: Dập đầu thở dài
Sau khi đại trận hộ tông mở ra, không chỉ tạo thành một tầng kết giới mạnh mẽ, phong tỏa đất trời, bảo vệ bọn họ bên trong. Đại trận hộ tông này còn triệu hồi từng đầu cự long kim quang lấp lánh, mỗi con dài đến mười mấy mét, con dài nhất thậm chí đến mấy chục mét, con nào con nấy đều bá khí phi thường, tỏa ra khí tức Võ Vương.
"Thần ơi, nghe nói đại trận hộ tông của Thanh Long Tông vô cùng lợi hại, hôm nay chứng kiến, quả nhiên không phải tầm thường."
Giờ phút này, người của Thanh Long Tông và Khương thị hoàng triều thì còn đỡ, còn những người bên ngoài đến chúc mừng thì trố mắt há mồm, đều bị đại trận hộ tông kia làm kinh hãi. Thậm chí, ngay cả mấy vị cao thủ công tượng vốn tính cao ngạo, giờ phút này cũng mang vẻ sợ hãi thán phục, bọn họ tuy không tu võ, nhưng luôn tung hoành trong giới tu võ giả, mà đại trận hộ tông như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu thấy.
Lúc này, bọn họ lại có một cái nhìn hoàn toàn mới về Thanh Long Tông, trong lòng thêm phần tôn trọng, bởi vì Thanh Long Tông có tiền vốn để họ tôn trọng.
"Đại trận thế này, Võ Vương đến cũng phải bỏ mạng, ta lại thật muốn xem, là kẻ nào không có mắt, dám vào Thanh Long Tông quấy phá trong ngày vui này." Giờ phút này, không ít người đến chúc mừng lên tiếng nói.
Ông
Nhưng mà, tốc độ kim quang kia cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần Thanh Long Tông, đến trước đại trận hộ tông.
"Không ổn rồi."
Giờ phút này, Thanh Long đạo nhân lập tức nhíu mày, kêu thầm không ổn, bởi vì mặc kệ kim quang kia là thứ gì, nhưng đã đến cự ly công kích của đại trận hộ tông, mà lúc này đại trận hộ tông lại không có bất kỳ dấu hiệu công kích nào, thật sự là không bình thường.
Nhưng càng khiến mọi người kinh ngạc hơn là, từng con kim long không những không công kích kim quang kia, mà lại mặc cho kim quang kia đến gần đại trận hộ tông.
Quan trọng nhất là, kim quang kia lại xem đại trận hộ tông như không có gì, cứ thế trực tiếp xuyên qua đại trận hộ tông, đã tiến vào quảng trường mênh mông này.
"A nha, không ổn rồi!!!"
Mắt thấy kim quang đã phá trận, không ít người ở đây đều rối loạn, thậm chí có người quay người chạy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi rắc rối này.

Nhưng đúng lúc này, kim quang chói mắt bỗng nhiên tiêu tan, và khi ánh sáng chói mắt đó biến mất, mọi người mới phát hiện, lúc này đang lơ lửng trên bầu trời, đúng là một tòa thành trì mô hình nhỏ.
Tòa thành trì này không lớn lắm, nhưng lại đầy quỳnh lâu ngọc vũ, chủ yếu nhất là, không chỉ những cung điện kia cực kỳ mỹ quan, mà trong thành trì kia còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thậm chí có núi cao thác nước, phối hợp lại, tòa thành trì này đơn giản lộng lẫy, tựa như một tòa Tiên thành.
"Thế gian lại có cung điện đẹp như vậy, lão phu hôm nay thật đúng là mở mang tầm mắt."
Giờ phút này, đông đảo tu võ giả vẫn chìm trong kinh hoàng, nhưng mấy vị công tượng không sợ chết lại nhao nhao lấy giấy bút ra, bắt đầu phác họa tòa thành trì không trung trước mắt.
"Đại ca, phần hạ lễ này, huynh có hài lòng không?"
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười bỗng nhiên vang lên, lúc này mọi người mới phát hiện, trên đầu cửa thành kia xuất hiện hai người, một người là Sở Chân, còn người kia chính là Sở Phong.
"Sở Phong!!!"
Thấy Sở Phong, mọi người đều giật nảy mình, đơn giản không thể tin vào mắt mình.
"Cái gì Sở Phong, kia là Sở Phong?" Lúc này, những người khác cũng hướng mắt nhìn về phía Sở Phong, ngay cả mấy vị công tượng cũng nhìn sang, bởi vì danh tiếng Sở Phong quá vang dội.

Và đúng lúc này, Sở Phong mang theo Sở Chân nhẹ nhàng rơi xuống, quỳ nửa gối xuống đất, bắt đầu hành lễ với các vị tiền bối.
"Đệ tử Thanh Long Tông Sở Phong, kính chào lão tổ."
"Đệ tử Sở Phong, kính chào sư tôn."
.....
Sau một phen thăm hỏi, Sở Phong đứng dậy, chắp tay với Sở Cô Vũ nói: "Đệ tử Sở Phong, kính chào tông chủ đại nhân."
"Ngươi tên tiểu tử thối này, đây là muốn bẻ gãy tuổi thọ của ta à." Sở Cô Vũ nhảy người lên, hung hăng gõ vào đầu Sở Phong một cái, tuy động tác giống như tức giận, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy ý cười rạng rỡ.
Về phần Sở Phong, cũng không tức giận, mà xoa đầu nói: "Đại ca, phần hạ lễ này, huynh có thích không?"
"Đây là do ngươi làm?" Sở Cô Vũ hỏi.
"Ta nghe Sở Chân nói, hôm nay huynh kế thừa vị trí Tông chủ, đang lo không biết nên tặng huynh cái gì, vừa hay Sở Chân nói huynh đang phát sầu vì xây dựng một tòa cung điện, cho nên ta liền tạm thời xây một tòa."
"Thích, thật sự rất thích, quả nhiên người hiểu rõ tâm ý ta nhất vẫn là đệ đệ ta mà." Biết được là do Sở Phong tự tay xây, Sở Cô Vũ cười càng thêm rạng rỡ.
"Đã thích rồi, vậy để nó đến vị trí của nó thôi." Sở Phong vừa nói vừa thò một ngón tay ra, tòa thành trì không trung liền lướt về phía xa, cuối cùng rơi vào một ngọn núi lớn, và nơi đó… chính là nơi ban đầu muốn xây cung điện.
"Xin hỏi Sở Phong đại nhân, tòa thành trì kia, ngài mất bao lâu để thiết kế ra vậy?" Giờ phút này, vị công tượng trước đó phản đối Yêu Hầu Vương bước lên phía trước, hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi nói tòa thành trì kia hả, mất bao lâu để thiết kế ta không biết, dù sao chỉ trong nháy mắt, em trai ta Sở Phong đã xây dựng xong." Sở Chân nói.
"Cái gì? Chỉ trong nháy mắt?" Nghe được lời này, vị công tượng kia lộ vẻ kinh ngạc.
"Không thể nào, tinh xảo như vậy, không mất mười năm tám năm, không thể tạo ra được." Mấy vị công tượng khác cũng đi tới.
"Các vị tiền bối, có phải là công tượng không?" Sở Phong cười hỏi, hắn tự nhiên lần đầu thấy mấy vị này, nhưng nhìn bàn tay thô ráp của họ, liền đã đoán ra nghề nghiệp của họ.
"Bẩm đại nhân, đúng vậy." Mấy vị công tượng nhao nhao chắp tay nói, với người khác thì thế nào chứ, riêng với Sở Phong thì bọn họ cung kính có thừa. Không vì gì khác, chỉ vì tòa thành trước đó mà họ nhìn mà than thở là do Sở Phong tạo ra, cho nên trong lòng họ xuất phát sự khâm phục đối với Sở Phong, vì thành trì đó, họ không thể tạo ra được.
"Các vị tiền bối, có vẻ cực kỳ thích tòa thành trì đó." Sở Phong hỏi.
"Thực sự là nhìn mà than thở, mấy người chúng ta liên thủ, e rằng cũng không thể tạo ra."
"Cho nên, xin Sở Phong tiểu hữu nói thật, tòa thành trì kia, rốt cuộc ngài đã tạo bao lâu." Người cầm đầu công tượng hỏi.
"Đã nói là chỉ trong nháy mắt, sao các ngươi không tin?" Sở Chân có chút tức giận nói.
Nhưng Sở Phong lại ngăn Sở Chân lại, nói với mấy vị lão giả: "Đã tiền bối thích phong cách của ta, vậy ta sẽ tặng mỗi người một tác phẩm của ta."
Vừa mới nói xong, Sở Phong liền phất tay áo một cái, lập tức kết giới màu vàng bao phủ bầu trời.
Sau đó, Sở Phong một tay bấm quyết, nhanh chóng phác họa vào hư không, tốc độ cực nhanh, hầu như không ai có thể theo kịp động tác của Sở Phong.

Đột nhiên, Sở Phong phất tay áo một cái, kim quang trên bầu trời đột nhiên tan đi, và lúc này trên bầu trời xuất hiện sáu tòa cung điện.
Sáu cung điện, đều độc lập, mỗi cung điện chỉ có ba tầng, không lớn lắm nhưng lại vô cùng tinh xảo, không chỉ có sân nhỏ, mà còn có hoa cỏ cây cối, tuy không bằng tòa thành trì không trung kia, nhưng cũng rất là linh lung độc đáo.
Sở Phong vẫy tay một cái, sáu tòa cung điện liền nhẹ nhàng rơi xuống quảng trường, sau đó nói với Sở Cô Vũ: "Sáu tòa cung điện này, lần lượt tặng cho sáu vị tiền bối này, làm phiền đại ca phái người đưa sáu tòa cung điện này, về nhà cho sáu vị tiền bối."
"Không có vấn đề gì." Sở Cô Vũ gật đầu.
Và giờ phút này, sáu vị công tượng, thì nhìn nhau, trong đôi mắt già nua đều hiện lên vẻ phức tạp.
Phù phù
Bỗng nhiên, người cầm đầu công tượng quỳ xuống trước mặt Sở Phong, hướng về Sở Phong dập đầu thở dài.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận