Tu La Võ Thần

Chương 2240: Bình minh công tử

Chương 2240: Bình minh công tử
Nghe được lời này, trong lòng Sở Phong mừng rỡ. Bây giờ, hắn xác thực gây thù hằn rất nhiều, không nói đến Lục Dương Các, chỉ nói riêng Tứ Hoàng còn ở lại trong kết giới Vân Hạc Sơn này thôi, cũng đã muốn giết hắn rồi. Mà chỉ bằng thực lực Tứ phẩm Bán Tổ của hắn, quả thực rất khó tự bảo vệ mình, cho dù là Nữ Vương đại nhân, chiến lực ngập trời, nhưng cũng chỉ có thể chém giết Nhất phẩm Võ Tổ mà thôi. Coi như gặp phải Nhị phẩm Võ Tổ, vậy cũng tránh không khỏi một trận ác chiến.
Thế nhưng, có ba viên thuốc tại, tu vi của Sở Phong có thể tăng từ Tứ phẩm Bán Tổ lên Võ Tổ, nhất là viên đan dược thứ ba, còn có thể khiến tu vi của Sở Phong tăng lên tới Ngũ phẩm Võ Tổ, điều này không hề bình thường chút nào. Quả nhiên là tư chất nhảy vọt. Cho nên Sở Phong mới ý thức được, loại hóa tiên đan này, tuyệt đối không phải đan dược tầm thường, cho dù là Kim Hạc Chân Tiên luyện chế, e rằng cũng đã phải hao phí không ít tinh lực.
"Cảm ơn tiền bối." Sở Phong cẩn thận từng li từng tí cất kỹ đan dược, sau đó hỏi: "Tiền bối, dược hiệu của đan này có thể duy trì trong bao lâu?"
"Có thể duy trì một giờ." Kim Hạc Chân Tiên nói.
"Một giờ? Nếu là giao đấu với người, vậy cũng đã đủ rồi." Sở Phong nói.
"Đương nhiên là đủ rồi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, sau khi phục dụng đan này, mặc dù tu vi của ngươi sẽ tăng vọt, nhưng lực lượng huyết mạch thiên cấp của ngươi sẽ bị phong tỏa, ngươi không chỉ không cách nào sử dụng lôi đình áo giáp và lôi đình cánh chim, ngay cả chiến lực nghịch thiên vượt trội hơn người thường của ngươi cũng sẽ mất đi."
"Ví dụ như ngươi phục dụng viên hóa tiên đan thứ nhất, ngươi sẽ trong vòng nửa canh giờ đạt được lực lượng của Tam phẩm Võ Tổ, mặc dù ngươi có thể thôi động võ lực, thi triển võ kỹ."
"Nhưng ngươi cũng chỉ có thể chống lại Tam phẩm Võ Tổ, cho dù là Tứ phẩm Võ Tổ cũng có thể tùy tiện giết chết ngươi."
"Cho nên, đối mặt với đối thủ khác biệt, nhất định phải phục dụng hóa tiên đan không giống nhau, nhớ lấy không được chủ quan." Kim Hạc Chân Tiên nói.
"Cảm ơn tiền bối nhắc nhở, ân huệ hôm nay của tiền bối, vãn bối khắc ghi trong tâm." Sở Phong ôm quyền tạ đạo.
"Ân huệ? Bản tiên chẳng qua là quý tài mà thôi, không muốn ngươi bị người có ý đồ xấu giết chết."
"Nhưng mà, cho dù quý tài, bản tiên cũng sẽ không giúp ngươi giấu giếm việc ngươi giết Lý Duệ."
"Chuyện này, ta sẽ công bố cho mọi người biết, nhưng trước khi ta công bố, ngươi vẫn nên nói rõ với người Lạc Hà Cốc đi." Kim Hạc Chân Tiên nói.
Nghe được lời này, Sở Phong lập tức căng thẳng trong lòng, nhưng vẫn ôm quyền thi lễ, nói: "Tiền bối, việc này là do vãn bối làm, vãn bối sẽ gánh chịu."
"Vậy thì tốt rồi." Thanh âm Kim Hạc Chân Tiên vang lên, một tầng kết giới trận pháp liền bao phủ lấy, mà khi ánh sáng kia tan biến, Sở Phong đã rời khỏi nơi đây.
Mà khi Sở Phong rời đi, bóng dáng của Kim Hạc Chân Tiên và Áo Vải Lão Tăng cũng nhao nhao hiện lên.
"Xem ra, ngươi thật sự không có ý định thu hắn làm đệ tử?" Áo Vải Lão Tăng hỏi Kim Hạc Chân Tiên.
"Thiên phú của kẻ này xác thực khó có được, nhưng ta, Kim Hạc, không phải là người chần chờ, nếu như đã chọn tiểu quỷ kia, tự nhiên sẽ không chọn Sở Phong nữa."
"Ngươi đã coi trọng Sở Phong như vậy, vì sao không thu hắn làm đệ tử?" Kim Hạc Chân Tiên hỏi lại Áo Vải Lão Tăng.
"Ngươi cho rằng ta không muốn thu hắn làm đệ tử sao? Ta rất coi trọng hắn đấy, ta cảm thấy thành tựu của hắn sau này sẽ vượt qua người mà ngươi coi trọng." Áo Vải Lão Tăng nói.
"Ngươi nói lời này là muốn khích ta sao?"
"Cho dù Sở Phong hôm nay biểu hiện không tệ, nhưng ta vẫn cảm thấy, thành tựu sau này của hắn không bằng người mà ta đã chọn." Kim Hạc Chân Tiên nói.
"Cái này, ta không tranh cãi với ngươi, ngươi có ánh mắt của ngươi, ta có ánh mắt của ta, nói nhiều vô ích."
"Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta rất muốn thu Sở Phong làm đệ tử, chỉ là công pháp tu luyện của ta, ngươi không phải không biết, ta không có gì để dạy hắn cả." Áo Vải Lão Tăng rất bất đắc dĩ nói.
"Ai nói ngươi nhất định phải dạy hắn cái gì, ngươi hoàn toàn có thể nhận hắn làm đệ tử, sau đó cái gì cũng không dạy, chỉ lưu lại một cái danh phận."
"Như vậy, ngươi có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ hắn."
"Bằng không, với một nhân tài như vậy, chỉ dựa vào mình, rất dễ dàng chết yểu."
"Không nói đâu xa, chỉ riêng bốn tên tiểu tử kia, đã muốn giết hắn rồi, nếu không thì... ta cũng sẽ không ban cho hắn ba viên hóa tiên đan."
"Thế giới của người tu võ, có bao nhiêu hắc ám, ngươi cũng không phải không rõ ràng."
"Nhưng nếu ngươi nhận hắn làm đệ tử, cũng sẽ không cần ta phải lo chuyện bao đồng." Kim Hạc Chân Tiên nói.
"Chính vì lẽ đó, ta mới không thể nhận hắn làm đệ tử, cừu gia của ta có bao nhiêu, ngươi cũng không phải không rõ." Áo Vải Lão Tăng nói.
"Cái này..." Lúc này, Kim Hạc Chân Tiên hơi ngẩn ra, giống như là nghĩ đến điều gì đó, hòa hoãn một lát sau, mới lên tiếng: "Ở cái Bách Luyện phàm giới này, chắc cũng không sao chứ?"
"Ai mà biết được, bọn họ lúc nào sẽ đuổi tới." Áo Vải Lão Tăng cười khổ nói.
"Ngươi đấy." Kim Hạc Chân Tiên thở dài một tiếng, sau đó nói: "Nếu là vậy, ngươi thật sự nên tránh xa Sở Phong, nếu như chỉ có một mình hắn, còn có khả năng sống sót."
"Nhưng nếu dính líu đến ngươi, thật sự muốn chắc chắn phải chết."
"Ai nói không phải." Áo Vải Lão Tăng cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nhìn Kim Hạc Chân Tiên, nói: "Nếu không, ngươi giúp đỡ thêm đi?"
"Thôi đi, không thân không quen, coi như ta có quý tài, nhưng ta có thể giúp đỡ đã giúp rồi, dù sao chỉ là gặp mặt một lần." Kim Hạc Chân Tiên nói.
"Cũng đúng." Áo Vải Lão Tăng khẽ gật đầu, sau đó nói: "Nói như vậy, hắn có thể xông ra manh mối gì, xông đến một bước nào, chỉ có thể dựa vào chính mình."
"Lo lắng cũng vô ích, nếu hắn thật sự có bản lĩnh, tự nhiên sẽ xông ra được, dù sao năm đó chúng ta đều là như vậy mà ra."
"Nhưng nếu thực lực hắn không đủ, coi như bị người bóp chết, vậy cũng trách không được người khác, thế giới người tu võ, vốn dĩ tàn khốc." Kim Hạc Chân Tiên nói.
"Ai." Áo Vải Lão Tăng thở dài một tiếng, bởi vì ông biết, Kim Hạc Chân Tiên nói rất đúng.
Trong lúc Kim Hạc Chân Tiên và Áo Vải Lão Tăng trò chuyện, Sở Phong đã bị truyền tống đến bên ngoài Vân Hạc Sơn. Không chỉ Sở Phong ở chỗ này, giờ phút này tất cả mọi người đều ở nơi này. Lúc này, không chỉ có Từ Y Y bọn họ không thể lên núi, mà ngay cả Lưu Tiểu Lỵ bọn họ đã ở trên đỉnh Vân Hạc Sơn cũng đều ở đây. Hầu hết mọi người ở đây, khi nhìn Sở Phong, ánh mắt đều tràn đầy vẻ sợ hãi thán phục, thậm chí rất nhiều tiểu bối trong mắt càng tràn đầy hâm mộ. Hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết, chuyện đã xảy ra trên đỉnh Vân Hạc Sơn.
"Sở Phong, ngươi quá lợi hại, nghe nói ngươi đã trở thành Tiên bào Giới Linh Sư rồi."
"Wow, ngươi đơn giản vượt qua cả tưởng tượng của ta, ta có được người bạn như ngươi, thật sự quá kiêu ngạo, quá tự hào." Từ Y Y lao đến, giống như một con ngựa hoang đã được cởi cương, chạy đến gần Sở Phong, liền vây quanh Sở Phong, kinh ngạc, lại nói không ngừng.
"Không cần kích động như vậy chứ?" Sở Phong cười hỏi.
"Đương nhiên phải kích động, ngươi biết không, ngươi là Tiên bào Giới Linh Sư trẻ tuổi thứ hai của Bách Luyện phàm giới đấy." Từ Y Y kích động nói.
"Thứ hai? Người đầu tiên là ai?" Lưu Tiểu Lỵ hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi không biết sao? Đương nhiên là thiên tài đệ nhất của Bách Luyện phàm giới, Bình minh công tử." Từ Y Y nói.
"Bình minh công tử?" Lưu Tiểu Lỵ lộ vẻ kinh ngạc, không chỉ có nàng, mà ở đây không ít người đều như vậy.
"Các ngươi không phải chưa từng nghe qua Bình minh công tử đấy chứ, đó là thiên tài yêu nghiệt nhất của Bách Luyện phàm giới chúng ta."
"Đúng, nghe nói Kim Hạc Chân Tiên, còn muốn thu hắn làm đệ tử."
"Nhưng mà...lại bị cự tuyệt." Từ Y Y nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận