Tu La Võ Thần

Chương 5735: Thiên tài quyết đấu

Lúc này, tu vi và khí tức của hai người đều bộc lộ không sót thứ gì. Sở Phong có thể cảm nhận được, dưới sự hạn chế của trận pháp, tu vi hiện tại của cả hai người đều dừng lại ở nhất phẩm Bán Thần, ngay cả chiến lực cũng tương đồng. Muốn phân thắng bại, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu và kỹ xảo.
"Sở Phong huynh đệ, ngươi cũng đừng nên giữ lại, nếu không ta sẽ có tiếc nuối." Trương Anh Hùng nói.
"Ngươi cũng vậy." Sở Phong đáp.
"Yên tâm, ta sẽ dốc hết toàn lực, đây là sự tôn trọng ta dành cho ngươi." Vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt ban đầu của Trương Anh Hùng dần trở nên ngưng trọng, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Chỉ thấy một đạo lưu quang lướt qua... Trong nháy mắt, hắn đã đến trước mặt Sở Phong, thanh kiếm gỗ trong tay đâm thẳng vào tim Sở Phong. Nhưng rất nhanh, hắn đã thay đổi thế kiếm. Bởi vì hắn phát hiện, thanh kiếm gỗ trong tay Sở Phong cũng đang hướng tim hắn mà đâm tới. Nếu không đổi thế kiếm, dù có đâm trúng Sở Phong, hắn cũng sẽ xong đời. Thế là hắn chuyển thế kiếm, gạt thanh kiếm gỗ đang đâm tới của Sở Phong. Nhưng đồng thời, bộ pháp dưới chân Sở Phong biến hóa, thanh kiếm gỗ thuận thế xoay một vòng, quét về phía cổ Trương Anh Hùng.
Trương Anh Hùng bị thế công sắc bén của Sở Phong dọa sợ, né tránh về sau, bước chân lùi lại, muốn nhảy ra khỏi vòng chiến. Nhưng Sở Phong đã nhận ra ý đồ của hắn, nhanh chóng đuổi theo, căn bản không cho hắn cơ hội trốn thoát.
Thấy không thể trốn đi đâu được, Trương Anh Hùng ngược lại cất tiếng cười lớn.
"Ha ha, thoải mái, không hổ là Sở Phong huynh đệ."
Thấy Sở Phong không cho hắn cơ hội, Trương Anh Hùng dứt khoát không tránh mà phản công. Nhát kiếm này cực kỳ bá đạo, tốc độ, lực lượng và góc độ đều đạt đến cực hạn. Nhìn thấy chiêu kiếm này, Sở Phong biết Trương Anh Hùng đã nghiêm túc. Nhát kiếm này khác hẳn lúc trước, hắn đã bắt đầu sử dụng một loại kiếm pháp đặc thù. Đặc biệt là chiêu phản kích này cực kỳ cương mãnh, dù là Sở Phong cũng không muốn đối đầu cứng rắn mà lựa chọn thu kiếm phòng ngự. Nhưng Trương Anh Hùng lại không cho Sở Phong cơ hội phản kích, một kích không thành, bóng kiếm lại nổi lên, thế công liên tiếp ập tới.
Bóng kiếm đầy trời như mưa to gió lớn, không ngừng đánh tới hướng Sở Phong. Chỉ cần trúng một chiêu, chắc chắn sẽ trí mạng. Chỉ trong nháy mắt, Sở Phong đã đánh mất ưu thế, trở nên bị động. Nhưng Sở Phong không những không hoảng hốt, ngược lại trong lòng còn hưng phấn. Đối thủ cường đại, đủ cường đại! Đây chính là đối thủ mà Sở Phong khao khát.
Thế công của Trương Anh Hùng tuy hung mãnh nhưng đều bị Sở Phong cản lại, căn bản không thể làm bị thương Sở Phong. Sở Phong thì không sao nhưng trong lòng Trương Anh Hùng lại nổi lên nghi ngờ. Bởi vì chính hắn hiểu rõ kiếm pháp của mình không tầm thường, mà là kiếm pháp lưu truyền từ thời Thái Cổ. Mỗi chiêu mỗi thức đều đòi hỏi kỹ xảo cực kỳ cao siêu mới có thể hoàn thành. Độ khó của kiếm pháp này rất cao, dù chỉ một kiếm thức thôi, người bình thường cả đời cũng khó mà nắm giữ được. Dù hắn đã hoàn toàn nắm vững bộ kiếm pháp này, nhưng vì độ khó quá cao, việc thi triển nó đối với hắn cũng là một sự tiêu hao cực lớn. Vì vậy, hắn không tùy tiện sử dụng, nhưng chỉ cần dùng thì không lâu sau đối thủ sẽ tan tác.
Nhưng Sở Phong thì không, hoàn toàn không có dấu hiệu tan tác. Dù thế công của Trương Anh Hùng nhìn như hung mãnh nhưng chỉ có hắn biết, mọi thế công của mình dường như đều bị Sở Phong nhìn thấu. Thậm chí có lúc kiếm của hắn còn chưa hoàn toàn công ra, kiếm trong tay Sở Phong đã bố trí phòng thủ.
"Hắn... dự đoán được thế công của ta?"
Trương Anh Hùng rất nhanh nhận ra, dù thế công của mình có xảo diệu và hung mãnh đến đâu, dường như không cho đối phương cơ hội thở dốc. Nhưng Sở Phong có vẻ đã dự đoán được thế công của hắn, nếu không thì không thể phòng thủ hoàn mỹ như vậy được. Cứ tiếp tục như vậy, hắn căn bản không thể đánh bại Sở Phong. Thế là hắn quyết định thay đổi tiết tấu để làm xáo trộn tiết tấu của Sở Phong.
"Nguy rồi."
Nhưng ngay khi tiết tấu tấn công của hắn vừa thay đổi, người đáng ra phải phòng ngự là Sở Phong lại vung kiếm đâm thẳng tới. Đồng thời thế công của Sở Phong từng đợt sóng nối tiếp nhau, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, hoàn toàn không cho Trương Anh Hùng cơ hội phản kích, chỉ có thể bị động phòng thủ và liên tiếp lùi về sau.
"Tại sao lại có thể như vậy?"
"Chẳng lẽ hắn còn dự đoán được cả việc ta sẽ thay đổi tiết tấu? Và chỉ đang chờ đợi sơ hở này để phát động phản kích?"
Lúc đầu Trương Anh Hùng chỉ nghi ngờ nhưng rất nhanh đã xác định điều này. Nếu là người khác thì có thể là trùng hợp nhưng thế công của Sở Phong kín kẽ như vậy khiến hắn hiểu được đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
"Vẫn là đã coi thường Sở Phong rồi."
Trương Anh Hùng bắt đầu lo lắng, lo lắng về việc làm thế nào để chiến thắng Sở Phong.
Về phần Sở Phong, tuy thế công của hắn cũng hung mãnh nhưng đều bị Trương Anh Hùng chặn lại. Sau một hồi giao chiến, Sở Phong phát hiện cách phòng thủ của Trương Anh Hùng khác với mình. Mình có thể ngăn chặn được thế công của Trương Anh Hùng là dựa vào quan sát nhạy bén và kinh nghiệm giao thủ trước đó. Hắn có thể dự đoán được kiếm của Trương Anh Hùng sẽ đến từ hướng nào và dùng hình thức gì để tấn công. Nhưng Trương Anh Hùng thì không, Trương Anh Hùng dựa vào một loại thủ đoạn phòng ngự huyền diệu. Chỉ cần thủ đoạn này còn thì dù không chủ quan cũng có thể đỡ được mọi thế công. Một loại kiếm pháp cực kỳ huyền diệu!!! Công thủ toàn diện... Một kiếm pháp huyền diệu như vậy, Sở Phong chưa từng thấy bao giờ. Thậm chí huyền diệu đến mức sức quan sát của Sở Phong cũng khó lòng bắt chước. Điều này càng khiến Sở Phong xác định muốn đánh bại Trương Anh Hùng tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản....
Phía trên phương thế giới này, một người đàn ông đeo búa đứng trong tinh không. Đó là Tống Trường Sinh. Lúc này, ánh mắt của Tống Trường Sinh đang dồn vào chỗ của Sở Phong và Trương Anh Hùng. Dù có năng lực ẩn giấu đặc biệt nhưng cũng khó mà che giấu được con mắt của hắn.
"Lại có hậu sinh có thể bất phân thắng bại với Sở Phong?"
Tống Trường Sinh càng xem càng ngạc nhiên, ngay cả hắn cũng không khỏi cảm thán.
"Nhìn hậu bối giao đấu, chẳng lẽ cảm thấy mình già rồi sao?"
Đột nhiên, một giọng nói của lão giả vang lên từ sau lưng Tống Trường Sinh. Quay đầu nhìn lại, Tống Trường Sinh nở nụ cười, vội vàng làm lễ.
"Tiền bối."
Người vừa đến chính là sư phụ của Trương Anh Hùng. Sư phụ Trương Anh Hùng cười khoát tay: "Không cần đa lễ."
"Đã lâu không gặp tiền bối."
"Cửu Thiên Chi Đỉnh, lại khiến tiền bối cũng phải đến." Tống Trường Sinh cảm thán nói.
Từ trước đến nay, hắn đối xử với mọi người rất lạnh nhạt nhưng khi đối mặt với sư phụ của Trương Anh Hùng, hắn không những nở nụ cười mà còn tỏ rõ sự kính ý.
"Ta là đến cùng đệ tử của ta." Sư phụ của Trương Anh Hùng nói.
"Đệ tử của ngài?" Nghe câu này, Tống Trường Sinh đột nhiên phản ứng kịp, không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ là vị kia?"
"Đúng, chính là người đang giao đấu với Sở Phong." Sư phụ của Trương Anh Hùng trả lời.
"Thì ra là đệ tử của tiền bối, khó trách, khó trách."
Khi biết Trương Anh Hùng chính là vị đệ tử này, hắn cũng không còn ngạc nhiên nữa, thảo nào Trương Anh Hùng lại có thực lực như vậy.
Sư phụ Trương Anh Hùng cười rồi chợt nói: "Hồn Chi Vụ Diễm, ngươi vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được sao?"
"Vãn bối ngu dốt, vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ." Tống Trường Sinh nói.
"Thiên phú của ngươi, chuyện sớm muộn thôi."
"Thật ra hôm nay ta gặp ngươi là có một chuyện muốn thương lượng với ngươi." Sư phụ Trương Anh Hùng nói.
"Tiền bối, vãn bối có thể có được ngày hôm nay là toàn bộ nhờ ơn của tiền bối."
"Ân tình của ngài với vãn bối, vãn bối đời này không quên. Nếu ngài có chuyện gì cần vãn bối, cứ việc phân phó, không cần thương lượng." Tống Trường Sinh nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận