Tu La Võ Thần

Chương 3558: Biết được chân tướng

Chương 3558: Biết được chân tướng Sở Phong chú ý tới, không chỉ có Trương Thi Nhuế trên cổ mang theo cái mặt dây chuyền kia, Trương Bác Nghị trên cổ cũng mang cái mặt dây chuyền đó. Cái mặt dây chuyền kia, trước đó Sở Phong nhìn không ra bất kỳ chỗ đặc thù nào. Dù là Trương Thi Nhuế trước đó đụng vào cái mặt dây chuyền kia, dẫn tới kết giới chi lực của Sở Phong bị phong tỏa, Sở Phong cũng không nhìn ra cái mặt dây chuyền đó có gì đặc thù. Nhưng giờ phút này, khi bọn họ rơi vào trong thông đạo này, Sở Phong có thể chú ý tới mặt dây chuyền lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng rất yếu, nếu không cố ý quan sát, rất khó phát hiện vệt quang mang kia.
"Xem ra cái mặt dây chuyền này cùng nơi đây có quỷ dị lực lượng, cùng một nhịp thở."
Sở Phong thầm hạ quyết tâm, chờ một lát nhất định phải đoạt lấy mặt dây chuyền trên người hai người bọn họ.
"Đúng ca, huynh vừa mới còn chưa nói xong với muội đâu." "Vì sao tộc trưởng bỗng nhiên truyền lệnh, gọi chúng ta chuyển dời đến chủ trận?" Bỗng nhiên, Trương Thi Nhuế hỏi.
Tựa hồ, trước khi Sở Phong đến, nàng đang hỏi Trương Bác Nghị về chuyện gì đó. Sở Phong đánh gãy bọn họ, nên lúc này nàng muốn tiếp tục làm rõ sự kiện kia.
"Đại hộ pháp c·hết rồi." Trương Bác Nghị nói.
"Đại hộ pháp c·hết rồi?" Trương Thi Nhuế lộ vẻ k·i·n·h h·ã·i: "Chuyện cười này không buồn cười đâu."
"Không có nói giỡn với muội, là thật, là tộc trưởng đại nhân truyền tin đến, sao có thể giả được." Trương Bác Nghị nói.
"Ai làm?" Trương Thi Nhuế hỏi.
"Tự bạo mà c·hết, về phần là ai làm còn chưa biết." "Không chỉ Đại hộ pháp c·hết rồi, cao thủ tộc ta phái ra không ngừng c·hết đi." "Việc này khác với dự đoán của chúng ta, theo lý thuyết cao thủ Đại Thiên thượng giới thực sự có hạn, bọn hắn tiến vào Hư Không Thần Thụ không thể ch·ố·n·g lại chúng ta, vốn nên như cá nằm tr·ê·n thớt, mặc tộc ta bắt giữ." "Nhưng bây giờ biến hóa lại khiến chúng ta tính sai."
Nghe xong lời Trương Bác Nghị, Trương Thi Nhuế cũng trầm tư, suy tư một phen rồi hỏi: "Có cao thủ thế lực khác tiến đến?"
"Không thể x·á·c định, nhưng lần này chúng ta sợ là có đối thủ, dù sao Đại hộ pháp thế nhưng là Tôn giả đỉnh phong." "Dù là tự bạo mà c·hết, hắn dù sao cũng là Đại hộ pháp, cho thấy tộc nhân phái ra gặp nguy hiểm." "Để tránh có người tiết lộ bí m·ậ·t, đành phải chuyển di." Trương Bác Nghị nói.
"Tộc nhân tộc ta thấy c·hết không s·ờn, tuyệt đối không bán đứng tộc ta." Trương Thi Nhuế nói.
"Mọi chuyện không thể tuyệt đối, vẫn nên cẩn t·h·ậ·n thì tốt hơn." Trương Bác Nghị nói.
"Trước đó, chúng ta không phải bắt được một ít người, những người kia chắc chắn có người của thế lực khác trà trộn vào, ép hỏi cho tốt tất nhiên có kết quả." Trương Thi Nhuế nói.
"Đại ca đang ép hỏi." Trương Bác Nghị nói.
"Vậy thì tốt, hi vọng có kết quả." Trương Thi Nhuế nói.
Bọn hắn đối thoại không phải bí m·ậ·t truyền âm nên Sở Phong nghe rõ ràng. Việc này không chỉ giúp Sở Phong giải đáp nghi hoặc trong lòng, đồng thời Sở Phong tựa hồ có thể x·á·c định, nơi này ngoài ba huynh muội này, tựa hồ không có cao thủ khác, nếu không không thể để Trương Duyên Phong như t·h·i·ê·n Lôi sai đâu đ·á·n·h đó.
"Các ngươi rốt cuộc là ai, sao cảm giác các ngươi không giống làm việc tốt?"
Diễn trò phải làm cho đủ, nghe được chuyện này, Sở Phong tự nhiên nên có phản ứng, nên hắn cực kỳ hoảng mở to miệng.
"Liên quan gì đến ngươi?" Trương Thi Nhuế khinh bỉ nhìn Sở Phong.
"Chuyện này vốn không liên quan ta, nhưng các ngươi nói chuyện tuyệt m·ậ·t như vậy, không tránh ta, chẳng lẽ thật muốn g·iết người diệt khẩu?" Sở Phong sợ hãi ra mặt, đơn giản sắp sợ đến khóc.
Nhìn Sở Phong như vậy, Trương Thi Nhuế và Trương Bác Nghị không thèm để ý, châm biếm cười, hai người liếc nhau.
"Ai." Trương Bác Nghị thở dài, châm biếm: "Thật không ngờ, Sở Hiên Viên sinh ra đứa con p·h·ế vật như vậy, dù t·h·i·ê·n phú tốt thì có ích gì, hèn yếu như vậy, nhất định là p·h·ế vật."
"Mặc kệ nó, dù sao hắn bị ta đ·á·n·h bại, chờ một chút ta sẽ khoe khoang với đại ca thật tốt." Trương Thi Nhuế thì mong đợi.
Rất nhanh tốc độ của ba người Sở Phong chậm lại, đồng thời hai chân đang lơ lửng trên không cũng chạm đất.
Bọn hắn rơi vào một tòa đại điện rất tinh xảo.
Trên chủ vị đại điện ngồi một nam t·ử, tay ch·ố·n·g đầu, tựa hồ nhắm mắt dưỡng thần.
Nam t·ử này dáng dấp thanh tú, da t·h·ị·t như tuyết, còn tốt hơn da con gái, ngũ quan gần như hoàn mỹ, có thể nói là anh tuấn hiếm thấy.
Nhưng duy nhất có một khuyết điểm là đầu hắn hơi to, nhất là gáy.
Không cần nghĩ Sở Phong cũng biết, hắn hẳn là ca ca của Trương Thi Nhuế và Trương Bác Nghị, người lợi h·ạ·i nhất trong ba vị t·h·i·ê·n tài, Trương Duyên Phong.
Ngoài ba người bọn họ, nơi này cũng có không ít tộc nhân Phệ Huyết ma tộc, nhưng bọn hắn đều đứng quy củ ở các nơi trong đại điện, như thủ vệ.
Sở Phong đoán chắc chắn, nơi này không có người mạnh hơn Trương Duyên Phong.
Nếu không đám tộc nhân Phệ Huyết ma tộc này không thể câu nệ như vậy.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận