Tu La Võ Thần

Chương 5989: Tôn trọng?

"Chương 5989: Tôn trọng?"
"Sở Phong, ngươi muốn có được sự tôn trọng của ta, thì hãy đi phá giải cái trận pháp kia."
"Đương nhiên, nếu ngươi chịu đi phá, ta có thể cho cô gái kia sống sót."
Tên nam nhân tóc trắng giáp đen nói xong, đưa tay búng một cái.
Sau đó Sở Phong để ý thấy, tốc độ vận chuyển của trận pháp bắt đầu tăng lên.
Chẳng bao lâu, từng trận kêu rên thống khổ từ trong trận pháp vọng ra.
Đó chính là tiếng kêu thảm thiết của Hoa Hoa.
"Tiền bối, xin thả nàng ra đi."
"Vãn bối nguyện ý đi vào."
Sở Phong không muốn Hoa Hoa phải chịu tra tấn thêm nữa, dù sao bản thân cũng không thể nào thấy chết mà không cứu. Chi bằng sớm giải quyết, cứu Hoa Hoa ra rồi tính sau.
"Tốt lắm."
Tên nam nhân tóc trắng giáp đen vừa nói, lại lần nữa búng tay.
Và rất nhanh, từ trong trận pháp, một bóng hình bay ra, chính là Hoa Hoa.
Lúc này Hoa Hoa, cũng không có bị thương rõ ràng, nhưng trạng thái rất suy yếu. Nàng dường như chịu kích thích về tinh thần nhiều hơn.
"Tiền bối..."
Sở Phong vội vàng đỡ lấy Hoa Hoa đang trôi nổi, đồng thời nắm lấy cổ tay Hoa Hoa, giúp nàng ổn định cảm xúc.
"Sở Phong, ta... ta còn sống sao?"
Hoa Hoa nhìn thấy Sở Phong, thật ra đã xác định được mình an toàn.
Chỉ là nàng không biết, vì sao mình lại được ra khỏi trận pháp.
Không phải nói, việc vào trong toàn bằng bản lĩnh?
Nàng, làm sao được thả ra?
Dù sao nàng căn bản không có cách nào phá vỡ trận pháp kia.
"Cảm ơn hậu bối này đi."
"Là hắn muốn thay thế ngươi phá trận, mới phá lệ cho ngươi một con đường sống."
"Nhớ kỹ, về sau làm việc thì phải liệu sức, tránh để thành gánh nặng của người khác."
Ngay lúc Hoa Hoa còn chưa hiểu ra, giọng của nam nhân tóc trắng giáp đen lại vang lên lần nữa, nhưng lúc này hắn đã sớm biến mất không thấy đâu.
Âm thanh kia là từ trong trận pháp truyền ra.
Tựa hồ hắn thấy, Hoa Hoa căn bản không có tư cách gặp chân thân của hắn.
Hoa Hoa nhìn về phía Sở Phong, ánh mắt nàng như muốn tìm kiếm câu trả lời.
Sở Phong mỉm cười gật đầu, chứng minh những gì nam nhân tóc trắng giáp đen kia nói là thật.
"Sở Phong, ngươi... ngươi đừng đi vào."
Hoa Hoa đột nhiên nắm lấy tay Sở Phong.
"Tiền bối yên tâm, trận pháp này chắc là không làm khó được ta đâu."
Sở Phong cười, rút tay Hoa Hoa ra, hắn biết mình nhất định phải đi vào, nếu không Hoa Hoa chắc chắn sẽ chết.
"Sở Phong, đừng đi."
Nhưng Hoa Hoa lại gắt gao giữ lấy tay Sở Phong, không cho Sở Phong rời đi.
Nàng đã từng vào cái trận pháp kia, biết nó rốt cuộc khủng bố đến mức nào.
Nếu Sở Phong tự nguyện đi vào còn có thể chấp nhận.
Nhưng nếu vì cứu nàng, thì nàng không đành lòng.
"Tiền bối, nếu ta không đi, chúng ta đều phải chết."
Sở Phong bí mật truyền âm nói ra.
Hắn đang hù dọa Hoa Hoa, hắn có thể cảm giác được, vị kia sẽ không hại mình, nhưng Hoa Hoa thì khác.
Sở Phong nếu không nhập trận, Hoa Hoa có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, nghe xong những lời này, Hoa Hoa do dự.
Chính nàng chết, không phải là không thể chấp nhận được, dù sao cũng là chính nàng gây họa.
Nhưng nếu hại chết Sở Phong, thì nàng không thể chấp nhận.
Mà nhìn thấy biểu tình này của Hoa Hoa, Sở Phong liền biết, Hoa Hoa thực chất là một cô gái rất trọng tình nghĩa.
"Tiền bối, xin tin ta."
"Ta có thể phá vỡ trận pháp kia."
"Ta cũng có thể đưa ngươi an toàn rời khỏi nơi này."
Sở Phong vừa cười vừa nói, lần này hắn thành công gạt tay Hoa Hoa ra, quay người đi về phía đại trận kia.
Hoa Hoa cố gắng ngồi dậy, nhìn bóng lưng Sở Phong, vẻ mặt nàng không còn trấn định như trước nữa. Thay vào đó là sự bối rối, hổ thẹn, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, hoàn toàn mất phương hướng.
Bởi vì nếu không phải nàng khăng khăng bước vào trận pháp kia, thì đã không xảy ra tình cảnh nguy hiểm này.
Nhưng bây giờ nàng không làm được gì.
Chỉ có thể trông chờ vào người đàn ông nhỏ hơn nàng rất nhiều kia.
Dưới ánh mắt chăm chú của Hoa Hoa, bóng dáng của Sở Phong bị trận pháp kia nuốt chửng, trận pháp cũng vận hành trở lại, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đúng như Sở Phong dự đoán, trận pháp này không phải Sơ Giai Bí Điển có thể phá.
Bởi vì đây là một đại trận khảo nghiệm.
Nhưng may mắn là, trận pháp này chủ yếu khảo nghiệm thiên phú và nghị lực.
Đối với người bình thường, trận pháp này tựa như địa ngục.
Nhưng đối với Sở Phong mà nói, trận pháp này đơn giản hơn so với hắn dự đoán rất nhiều.
Bên trong trận pháp, lực kết giới mạnh mẽ, như những con ác quỷ, không ngừng xuyên qua cơ thể của Sở Phong.
Trên mặt Sở Phong cũng lộ ra vẻ đau đớn.
Có thể thừa nhận, không có nghĩa là không đau đớn.
Vì vậy, Sở Phong cũng nhắm hai mắt, nghiến chặt răng, cố gắng hết sức để chống lại cuộc khảo nghiệm này.
Nhưng rất nhanh, Sở Phong mở mắt.
Hắn phát hiện, dù lực lượng trận pháp vẫn như bão táp bao trùm nơi đây, nhưng nó không còn công kích mình nữa.
Rất nhanh, hắn hiểu ra.
Nam nhân tóc trắng giáp đen từ trong bão táp bước ra, xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Xem ra, hắn đã thông qua khảo nghiệm.
"Thiên tài mạnh nhất đương thời, quả thật danh bất hư truyền."
"Sở Phong, ngươi không làm ta thất vọng."
Dù không nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân tóc trắng giáp đen, nhưng Sở Phong cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Phảng phất như kết quả này, cũng chính là điều mà hắn mong đợi.
"Tiền bối, có chuyện gì muốn vãn bối làm sao?" Sở Phong hỏi.
"Không có." Nam nhân tóc trắng giáp đen đáp.
"Thật sự không có?" Sở Phong lại hỏi.
"Sao, ngươi hình như rất muốn làm vài việc cho ta?" Nam nhân tóc trắng giáp đen hỏi.
"Nếu có chỗ tốt, vãn bối cũng không ngại nỗ lực." Sở Phong cười nói.
"Tiểu tử ngươi, hóa ra là muốn chỗ tốt."
"Vậy thì làm sao có thể làm ngươi thất vọng, ở chỗ ta, ngươi không nhận được bất kỳ tài nguyên tu luyện, cũng không chiếm được bất kỳ bảo vật gì."
"Nhưng trên thực tế ngươi đã có được thứ quý giá nhất, đó chính là sự tôn trọng của ta." Nam nhân tóc trắng giáp đen nói.
Sở Phong cười cười.
Sự tôn trọng, ai mà không muốn?
Nhưng cũng chỉ là một chút xíu.
Thiên hạ có nhiều người như vậy, đâu nhất thiết phải có được sự tôn trọng của tất cả mọi người.
Kỳ thật đôi khi, người khác nhìn mình thế nào, Sở Phong thật sự không để ý.
Cho nên theo Sở Phong, sự tôn trọng hư vô mờ mịt này, đôi khi không bằng thiên tài địa bảo có giá trị.
Nhưng đối phương đã tỏ thái độ, Sở Phong biết nói nhiều cũng vô ích, vì vậy nói: "Vẫn chưa biết nên xưng hô tiền bối như thế nào?"
"Ngươi không cần biết ta là ai, nếu ngươi có thể trưởng thành đến cấp bậc đó, tự nhiên có thể hiểu ta." Nam nhân tóc trắng giáp đen nói.
"Tiền bối kia, là cấp bậc gì?"
"Vãn bối cần phải đạt tới cảnh giới nào, mới có thể hiểu rõ về tiền bối?" Sở Phong hỏi.
Nam nhân tóc trắng giáp đen cười, mới nói: "Ngươi có được truyền thừa của Giới Linh Đại Đế sao?"
"Vâng." Sở Phong cũng không phủ nhận.
Đối phương đã nói như vậy, tự nhiên là đã nhìn ra điều gì đó.
"Khi thực lực của ngươi đủ để tiếp cận Giới Linh Đại Đế, tự nhiên có tư cách hiểu ta."
"Về phần hiện tại, các ngươi vẫn cần cố gắng, sự chênh lệch giữa đương đại và viễn cổ vẫn còn rất lớn."
Nói xong, tất cả xung quanh bắt đầu tan đi, một cánh cửa lớn hiện ra, đó chính là cánh cửa mà Sở Phong đã bước vào đây.
Còn vị nam nhân tóc trắng giáp đen kia, lại biến mất vào nơi sâu thẳm của bão tố.
Sở Phong ý thức được đối phương sắp rời đi, vội vàng hỏi:
"Tiền bối, vậy ngài có biết, rốt cuộc thời kỳ Viễn Cổ đã xảy ra chuyện gì không?"
"Thứ 9 Thiên Hà ngài có biết gì không?"
"Bảo vật ở đây rốt cuộc là gì?"
Sở Phong liên tiếp hỏi.
Chỉ là đối với những câu hỏi của hắn, nam nhân tóc trắng giáp đen, đều không trả lời.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận