Tu La Võ Thần

Chương 4408: Đến như vậy nhanh

Chương 4408: Đến nhanh như vậy.
Sau đó, lão đạo Lỗ Mũi Trâu liền dùng thiên địa kỳ vật để chữa trị linh hồn bị thương. Vì không muốn để người ngoài quấy rầy, hắn một mình bế quan. May mắn, trong quá trình này không xảy ra sai sót gì, lão đạo Lỗ Mũi Trâu cực kỳ thuận lợi chữa trị được linh hồn bị thương. Giờ đây, hắn đã hoàn toàn hồi phục, trở thành một người khỏe mạnh, không còn lo bệnh tật. Sau đó, Sở Phong, lão đạo Lỗ Mũi Trâu và Vu Đình chuẩn bị rời đi. Thật ra, sau khi Long Hiểu Hiểu dung hợp Long Mạch Chi Nguyên, đáng lẽ họ đã đi rồi, nhưng họ vẫn ở lại là vì đợi Sở Phong trở về. Nghe tin Sở Phong muốn đi, Long Hiểu Hiểu dù không ngăn cản nhưng lại bảo Sở Phong chờ thêm một lát. Nói xong, nàng liền vội vã ngự không rời đi, có vẻ như có chuyện quan trọng cần làm. Long Hiểu Hiểu rời đi một lát rồi trở về, nhưng lần này đi cùng nàng là một mỹ phụ trung niên, phong thái vẫn còn, quần áo hoa lệ, khí chất bất phàm. Nhất là ngũ quan, có vài phần tương tự Long Hiểu Hiểu. Không cần người giới thiệu, Sở Phong cũng đoán được đây hẳn là mẹ của Long Hiểu Hiểu. Mẹ của Long Hiểu Hiểu vốn bị tộc trưởng Long thị giam giữ, nhưng nhờ Sở Phong đến giúp đỡ nên đã được tự do. Nhìn sắc mặt và khí sắc hiện tại, có lẽ tâm trạng và trạng thái đều không tệ. Đặc biệt khi thấy Sở Phong, trên mặt bà càng nở nụ cười rạng rỡ, từ xa Sở Phong đã cảm nhận được sự kích động của bà.
"Sở Phong công tử, đã nghe danh từ lâu, cuối cùng cũng được gặp mặt." Mẹ Long Hiểu Hiểu không hề giấu sự kích động của mình, đến gần nói câu này rồi làm đại lễ với Sở Phong.
"Tiền bối, không cần đâu." Thấy vậy, Sở Phong vội vàng bước lên đỡ.
"Sở Phong công tử, nếu không có ngươi, tính mạng của mẹ con ta khó bảo toàn." "Mà Hiểu Hiểu có được sự thay đổi hôm nay, lại càng may mắn nhờ có ngươi." "Ân tình của ngươi với mẹ con ta, nói là tái tạo cũng không quá." "Lễ tạ này, ngươi nhất định phải nhận lấy." Mẹ Long Hiểu Hiểu nói.
"Tiền bối, ta với công chúa Hiểu Hiểu vốn là bạn bè, nàng từng cứu mạng ta, ta giúp nàng cũng là lẽ đương nhiên." "Người như vậy, thật là khách khí quá." Sở Phong nói.
"Ai, không giống nhau, không giống nhau." Mẹ Long Hiểu Hiểu lắc đầu liên tục, bà đã nhận định Sở Phong là ân nhân của mình, dù nói thế nào ý nghĩ của bà cũng không thay đổi. "Sở Phong công tử, sao phải đi vội, không thể ở lại lâu thêm chút nữa sao?" Mẹ Long Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi.
"Tiền bối, vãn bối thực sự có việc, sau này đợi khi vãn bối rảnh rỗi sẽ đến thăm tiền bối." Sở Phong nói.
"Sở Phong công tử, ngươi tuổi trẻ tài cao, chí ở bốn phương cũng là lẽ thường, ta cũng không giữ lại." "Nhưng Sở Phong công tử, ta có một chuyện muốn hỏi, không biết có tiện không." Mẹ Long Hiểu Hiểu nói đến đây bỗng dừng lại, trong mắt lộ vẻ phức tạp, đó là mong đợi, lo lắng và cả một chút khẩn trương.
"Tiền bối cứ hỏi." Sở Phong ý thức được, chuyện mẹ Long Hiểu Hiểu muốn hỏi chắc chắn không tầm thường, nếu không bà đã không lộ ra vẻ mặt như vậy.
"Sở Phong công tử, ngươi đã có thê thiếp chưa?" Mẹ Long Hiểu Hiểu hỏi.
"Ờ..."
"Ta có người yêu, chỉ là chưa chính thức bái đường thành thân." "Vì một vài lý do, cha mẹ ta không ở bên cạnh, ta muốn đợi khi cha mẹ ta ở bên mới cùng người yêu bái đường thành thân." "Ta hy vọng, có thể để cha mẹ ta chứng kiến chung thân đại sự của ta." Sở Phong nói.
"Ừm, vậy không biết người yêu của Sở Phong công tử, hiện tại có bao nhiêu?" Mẹ Long Hiểu Hiểu lại hỏi.
"Ờ... ba người." Khi nói ra con số này, Sở Phong có chút ngượng ngùng. Đàn ông nếu có nhiều thê thiếp thì cũng là bình thường. Nhưng hắn còn chưa chính thức kết hôn mà đã có ba người yêu, Sở Phong thấy mình ít nhiều có chút đa tình. Nhưng chỉ mình Sở Phong hiểu, Tử Linh, Tô Nhu, Tô Mỹ đều cùng hắn chung hoạn nạn, dù không có danh phận vợ chồng nhưng đã có thực chất vợ chồng, trong lòng Sở Phong, ba nàng đã sớm là thê tử của mình.
"Chỉ ba người sao?" Mẹ Long Hiểu Hiểu rất ngạc nhiên.
"Hả? Ba người là ít sao?" Sở Phong cũng hơi kinh ngạc, không ngờ phản ứng của mẹ Long Hiểu Hiểu lại như vậy.
"Sở Phong công tử, thiên phú của ngươi như vậy, chính là nhân trung long phượng, nữ tử muốn gả cho ngươi chắc chắn nhiều vô số, mà ngươi chỉ có ba người yêu, cho thấy ngươi là người chung thủy." Mẹ Long Hiểu Hiểu nói.
"Tiền bối, xin người đừng nói vậy, vãn bối có chút xấu hổ." Sở Phong thật sự hơi ngượng ngùng, hắn có ba người yêu, nhưng đối với Tử Linh, Tô Nhu và Tô Mỹ, tình cảm của hắn đều là chân thật. Nhưng nếu nói chung thủy thì rõ ràng không đúng. Dù sao chung thủy là phải toàn tâm toàn ý với một người. Sở Phong hiểu rõ mình, dù hắn không phải loại thấy ai cũng yêu, gặp gái đẹp là không đi được, nhưng hắn chắc chắn không phải là người chung thủy. Thật ra, người trong lòng hắn, cũng không chỉ có Tử Linh, Tô Nhu và Tô Mỹ.
"Đương nhiên là thiếu." "Sở Phong công tử, ngươi không biết cha của Hiểu Hiểu có bao nhiêu thê thiếp đâu, nếu tính cả những người không có danh phận thì có chừng này." Mẹ Long Hiểu Hiểu không nói rõ, mà dùng ngón tay chỉ ra một con số, đó là số tám.
"Tám mươi người?" Sở Phong hỏi.
"Không phải." Mẹ Long Hiểu Hiểu lắc đầu.
"Vậy là tám trăm người?" Sở Phong lại nói.
Mẹ Long Hiểu Hiểu lại lắc đầu rồi mới nói: "Là tám mươi nghìn người."
"Cái gì, tám mươi nghìn người?" Nghe xong, Sở Phong cũng kinh ngạc há hốc mồm. Nhất thời không biết diễn tả sự kinh ngạc của mình như thế nào, chỉ có thể nói: "Tộc trưởng tiền bối, đúng là thân thể tốt, vãn bối bội phục."
"Theo ta biết, hắn coi như là ít rồi." Mẹ Long Hiểu Hiểu cười nói.
"Vậy tám mươi nghìn người còn thiếu sao?" Sở Phong hỏi.
"Theo ta biết, có khi lên đến tám mươi vạn đấy." Mẹ Long Hiểu Hiểu nói.
"Ôi, mẫu thân, người nói chuyện này với ân công của con làm gì?" Lúc này, Long Hiểu Hiểu kéo tay mẹ mình.
"Đàn ông mà, rất bình thường thôi." Mẹ Long Hiểu Hiểu cười nói, chợt lại tiếp lời: "Thôi thôi, ta không làm mất thời gian của Sở Phong công tử nữa, có gì thì ta nói thẳng luôn." "Sở Phong công tử, có thể để ý thêm một người yêu không?"
"Thêm một người yêu?" Sở Phong sững sờ, chuyện này, sao lại có chuyện để ý hay không? Sở Phong đương nhiên không để ý, chỉ là muốn gặp được người khiến hắn động lòng mà thôi. Với tính cách của Sở Phong, nếu gặp được người hắn thích, không ai có thể ngăn cản, nhưng nếu hắn không thích thì không ai ép buộc được.
"Nếu Sở Phong công tử không ngại, ta liền gả Hiểu Hiểu cho ngươi, Sở Phong công tử ngươi có đồng ý không?" Mẹ Long Hiểu Hiểu cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy, Vu Đình sững sờ. Lão đạo Lỗ Mũi Trâu thì cười lớn ha ha. Còn Long Hiểu Hiểu khi nãy còn kéo tay mẹ không cho mẹ nói gì, giờ đây vẫn ôm cánh tay mẹ nhưng không nói gì thêm, ngược lại là mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói.
"Hỏng bét." "Chuyện gì đến rồi cuối cùng vẫn phải đến." Lúc này, Sở Phong thầm than không ổn. Hắn không hề ngốc, đã cảm nhận được mơ hồ, Long Hiểu Hiểu có vẻ như có cảm giác khác với hắn. Nhưng hắn không ngờ, mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận