Tu La Võ Thần

Chương 2311: Vương Cường hiển uy

"Thật đúng là đồ bỏ đi, nếu không phải sư phụ có lệnh mang theo, ta đã sớm đ·á·n·h cho hắn không thể ngóc đầu lên, há để cho hắn dễ dàng rời đi như vậy sao?" Sau khi Sở Phong đi, đệ tử Thượng Quân phủ trước đó quát mắng Sở Phong lên tiếng châm biếm.
"Được rồi, loại đồ bỏ đi này, so đo với hắn làm gì, đ·á·n·h hắn chỉ làm ô uế tay chúng ta." Gã thanh niên được gọi là Dịch Cửu Châu kh·i·n·h thường nói.
"Dịch sư huynh nói quá đúng." Lời này của Dịch Cửu Châu vừa nói ra, đám đệ tử kia không chỉ nhao nhao gật đầu biểu thị đồng ý, còn cười hớn hở như cún con, may mà bọn chúng không có đuôi, nếu không giờ phút này nhất định vẫy tít lên vì vui sướng. Bởi vì kỹ thuật nịnh hót của bọn chúng, tuyệt đối đã đạt đến độ thuần thục, muốn nịnh liền nịnh.
Mặc dù, phẩm chất đám đệ tử Thượng Quân phủ này, chỉ cần nhìn lời nói và hành động là biết được, nhưng người trong khách sạn, lại không vì thế mà sinh ra phản cảm, ngược lại đều cảm thấy bọn họ rất cường thế, thậm chí có một số người còn nảy sinh kính nể với họ.
Tự nhiên, cũng không ai vì Sở Phong khiêm tốn mà thay đổi cách nhìn về Sở Phong, ngược lại trong lòng bắt đầu khinh bỉ Sở Phong. Không chỉ thế, rất nhiều người thậm chí còn bắt đầu thấp giọng nghị luận, công khai n·h·ụ·c mạ Sở Phong. Dù sao lúc trước Sở Phong thể hiện tu vi Bán Tổ ngũ phẩm, bọn họ rất e ngại Sở Phong, cảm thấy Sở Phong rất mạnh, trong lòng đã dán lên cho Sở Phong cái mác cường giả. Còn hành động lúc nãy của Sở Phong, khiến bọn họ không hài lòng, nên vô thức nhận định, Sở Phong là một kẻ h·i·ế·p yếu sợ mạnh.
Thật ra cũng không thể trách những người này, dù sao, thế giới tu võ, vốn là một thế giới cường giả vi tôn, chỉ có cường giả, mới được người tôn trọng. Về phần nhân phẩm, không có mấy ai quan tâm.
"Mấy người này thật quá đáng, đại ca ca đã nhường đường cho bọn họ rồi, mà bọn họ còn nói vậy." So với những người khác trong khách sạn, tiểu sư lại là người duy nhất đứng ra bất bình thay Sở Phong.
"Tiểu... Tiểu gia hỏa, ngươi có tin hay không, bọn hắn toàn bộ... toàn bộ đều không phải là đối thủ của huynh đệ ta."
"Nếu... Nếu không phải huynh đệ ta có việc, không muốn so đo với bọn họ, đám gia hỏa này, bây giờ đã nằm tr·ê·n đất rồi." Sau khi Sở Phong rời đi, Vương Cường nói với tiểu sư.
"Tin a, ta tin." Tiểu sư ngây thơ gật đầu, lộ ra nụ cười tin tưởng không nghi ngờ.
Mà đúng lúc này, đám người Thượng Quân phủ kia đã ngồi xuống, tựa như là để biểu hiện sự uy hiếp của mình, bọn họ vậy mà không vào phòng, mà lưu lại ở sảnh lớn này.
"Dịch sư huynh, gần đây danh tiếng của Sở Phong kia, quả thật là rất lớn a."
"Hắn đầu tiên là tại Vân Hạc Sơn, đ·á·n·h bại Kết Giới Tứ Hoàng, một bước trở thành người duy nhất đạt được Tiên bào Giới Linh sư tại trận hội kia."
"Không bao lâu, Sở Phong kia lại c·h·é·m g·iế·t Anh Lương Thần, khiến cho Anh thị t·h·i·ê·n tộc, không tiếc trọng thưởng, vẫn muốn c·h·é·m g·iế·t người."
"Mà bây giờ, Lạc Hà Cốc và Tam Tinh Điện, hai thế lực đứng đầu này lại liên thủ chống lưng cho Sở Phong, thậm chí không tiếc cùng Anh thị t·h·i·ê·n tộc khai chiến."
"Nghe đồn, kẻ này sẽ trở thành, ngoài Bình Minh c·ô·ng t·ử ra, thiên tài mạnh nhất Bách Luyện phàm giới của ta." Một tên đệ tử Thượng Quân phủ nói.
"Một tên phế vật mà thôi, nếu gặp được Dịch sư huynh của chúng ta, chắc chắn bị Dịch sư huynh đ·á·n·h cho t·è ra quần." Một nữ đệ tử rất k·h·i·n·h thường nói.
Nghe nữ đệ tử kia nói vậy, Dịch Cửu Châu cũng đắc ý cười, nói: "Đó là đương nhiên."
"Đúng đúng đúng, dù Sở Phong kia mạnh hơn, nhưng nếu gặp được Dịch sư huynh của chúng ta, hắn cũng chỉ là một phế vật, chỉ có phần bị đ·á·n·h." Thấy vậy, những đệ tử khác của Thượng Quân phủ, cũng nhao nhao nịnh hót.
"Vị mỹ nữ kia, không... không có ý tứ, xin... xin phép được quấy rầy."
"Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có tiện trả lời hay không." Đúng lúc này, Vương Cường đi đến, cười tủm tỉm hỏi nữ tử kia, người đầu tiên n·h·ụ·c m·ạ Sở Phong.
"Vấn đề gì?" Nữ tử kia khi thấy Vương Cường đến gần, mặc dù có chút phản cảm, nhưng cũng không từ chối.
"Ngươi có... có quen biết Sở Phong không?" Vương Cường hỏi.
"Ta làm sao có thể quen biết loại người đó." Nữ tử kia lắc đầu, vẻ mặt như thể Sở Phong là một thứ thấp kém, quen biết Sở Phong, sẽ làm m·ấ·t giá trị bản thân nàng ta vậy.
"Vậy... vậy ngươi, có... có từng thấy Sở Phong chưa?" Vương Cường tiếp tục hỏi, trong suốt lúc đó, tr·ê·n mặt vẫn luôn nở nụ cười.
"Không có." Nữ đệ tử kia lại lần nữa lắc đầu.
"Vậy còn các ngươi?" Vương Cường nhìn về phía những đệ tử Thượng Quân phủ khác.
"Không có." Các đệ tử Thượng Quân phủ kia, cũng nhao nhao lắc đầu.
"Vậy... vậy a, các ngươi không biết Sở Phong, cũng...cũng không thấy qua Sở Phong, vậy là ai nói cho các ngươi biết, Sở... Sở Phong là phế vật? ! "Bỗng nhiên, Vương Cường hét lớn một tiếng, đồng thời lật tung bàn rượu.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, những người kia không kịp tránh né, bị hắt lên người toàn đồ ăn và rượu, nhất là nữ tử kia th·ả·m nhất, khuôn mặt xinh xắn vốn rất ưa nhìn, giờ đầy canh rau, còn dính cả lá rau, nhìn rất chật vật.
"Ngươi muốn c·h·ế·t à?" Nữ tử kia giận tím mặt, vừa nói vừa rút ra nửa thành tổ binh, muốn đ·ộ·n·g thủ với Vương Cường.
Nhưng mà, chỉ thấy Vương Cường vung tay áo một cái, một cái tát vang dội, liền rơi tr·ê·n mặt nữ tử kia, lực đạo rất mạnh, trực tiếp đ·á·n·h bay nữ tử kia ra ngoài.
Còn chưa để cho những người kia kịp phản ứng, Vương Cường lại vung tay, chỉ nghe "Bốp bốp bốp bốp" một loạt tiếng giòn vang lên liên tiếp, tất cả đệ tử Thượng Quân phủ ở đây, ngoại trừ Dịch Cửu Châu, mỗi người đều phải chịu một cái tát mạnh, bị lật nhào xuống đất.
Cuối cùng, những người kia cũng phản ứng lại, nhưng lúc này Vương Cường đã hóa thành một đạo lưu quang, bay ra ngoài.
"Các ngươi... Các ngươi nhớ kỹ cho, cái tát này là ông... ông... ông đây đánh."
Mặc dù Vương Cường đã đi, nhưng thanh âm của Vương Cường, lại như tiếng sấm vang vọng, trong đó đều mang ý n·h·ụ·c mạ.
Sau khi âm thanh này vang lên, mặt những người kia lập tức tái mét, nhưng không một ai dám đuổi theo, mà đều hướng ánh mắt về phía Dịch Cửu Châu. Bởi vì bọn họ ý thức được, bọn họ không phải đối thủ của Vương Cường, lúc này muốn báo thù, chỉ có thể đặt hy vọng lên vị sư huynh này.
"Yên tâm, hắn tuyệt đối tr·ố·n không thoát." Dịch Cửu Châu lạnh lùng cười, sau đó liền vụt bay lên, chỉ thấy một cơn gió mạnh thổi đến, Dịch Cửu Châu đã biến m·ấ·t.
Ầm ầm ầm ầm ầm Mà ngay sau đó, hướng mà Vương Cường vừa rời đi, liền truyền đến từng đợt tiếng nổ lớn, từng đợt sóng gợn mãnh liệt cũng theo đó nhấc lên, ngay cả không gian thiên địa nơi đó, đều bị đảo lộn hết.
Thậm chí nơi giao chiến, rõ ràng cách nơi đây một khoảng, nhưng mặt đất bên này cũng rung động kịch liệt, như là đ·ộng đ·ất vậy.
"Thứ không biết tốt xấu kia, dám ra tay với chúng ta, lần này biết đã chọc tới đối thủ rồi chứ."
"Hừ, Dịch sư huynh ra tay, hắn chắc chắn bị đ·á·n·h cho t·è ra quần."
"Tu vi Bán Tổ lục phẩm thì thế nào, chỉ là đang khoe khoang uy phong trước mặt chúng ta, trước mặt Dịch sư huynh, hắn chỉ là phế vật, chỉ có phần bị đ·á·n·h."
Những đệ tử Thượng Quân phủ bị đ·á·n·h kia, tràn đầy tự tin với sư huynh của bọn họ, từng người lại lên mặt.
Nhưng, điều khiến bọn họ ngoài ý muốn là, cuộc chiến này không kết thúc trong thời gian dự kiến, ngược lại thời gian càng kéo càng dài, mức độ kịch liệt của trận chiến kia cũng ngày càng mạnh mẽ.
"Thằng nói lắp kia, không lẽ thật sự có thể giao đấu một trận với Dịch sư huynh?"
Giờ khắc này, sự tự tin tr·ê·n mặt các đệ tử Thượng Quân phủ đã biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng tột độ. Bọn họ sợ, thật sự rất sợ, bọn họ sợ Dịch Cửu Châu sẽ thua Vương Cường.
Bởi vì, nếu ngay cả Dịch Cửu Châu cũng bại, thì những người như bọn họ, sẽ không còn ai có thể thắng được Vương Cường. Hôm nay thể diện của Thượng Quân phủ, xem như là đã m·ấ·t hết.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận