Tu La Võ Thần

Chương 3812: Là thời điểm báo thù

Chương 3812: Đến lúc báo thù
Sở Phong xác thực không hề rời đi tòa quảng trường này, cũng không tiến vào kết giới đại môn sâu bên trong quảng trường. Mà là trốn ngay trong sân rộng, bí mật quan sát những kết giới đại môn kia. Sâu bên trong quảng trường, có trọn vẹn hơn vạn đạo kết giới đại môn. Mà bên trong kết giới đại môn lớn bé thế nào, kỳ thật đồ án trên cửa kết giới đã có đáp án. Sở Phong sẽ không tùy tiện làm việc, cho nên nhất định phải cẩn thận quan sát một phen rồi mới quyết định.
Chính vì nguyên nhân đó, mọi chuyện vừa xảy ra, Sở Phong đều thấy rõ ràng. Về phần, vì sao Sở Phong ở ngay trong sân rộng này, nhưng không bị mười một vị Giới Linh sư kia phát hiện. Sự chủ quan của những Giới Linh sư đó chỉ là thứ nhất. Mà chủ yếu nhất là, trên người Sở Phong có một kiện chí bảo, đó chính là Cửu Long Thánh Bào.
Cửu Long Thánh Bào luôn ở trên người Sở Phong. Món chí bảo này, chính là do Giới Linh Tiên Vương dùng Cửu Long chi khí tạo thành, là một chí bảo hiếm thấy. Sở Phong tuy có được kiện bảo bối này, nhưng thủy chung không cách nào nắm giữ toàn bộ lực lượng của Cửu Long Thánh Bào. Nhưng dù chỉ nắm giữ một chút, cũng đủ để Sở Phong hưởng thụ. Đồng thời Sở Phong phát hiện, theo mình lĩnh ngộ về giới linh chi thuật tăng cường, sự lý giải của hắn đối với lực lượng của giới linh thánh bào cũng sẽ tăng thêm một chút.
Lúc trước, Sở Phong đã vận dụng lực lượng của Cửu Long Thánh Bào, giấu mình ở trong sân rộng này. Cho nên mới không bị mười một vị Giới Linh sư kia phát hiện.
"Đại nhân, ngài, ngài..."
Giờ phút này, Vương Nghiễm Thần nhìn thấy Sở Phong, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Dù sao hắn vừa mới cho rằng Sở Phong không có ở đây, nên khi nhắc đến Sở Phong có hơi bất kính. Lại liên tưởng đến chuyện hắn đắc tội với Sở Phong ban đầu, hắn thật sự sợ Sở Phong đối phó hắn.
"Đừng sợ, ta còn muốn cảm ơn ngươi đấy, cảm ơn ngươi vì những lời vừa nói."
Sở Phong đi đến bên cạnh Vương Nghiễm Thần, vỗ vai Vương Nghiễm Thần.
Sở Phong vừa nãy cố ý để các vị tiểu bối nhìn thấy Giới Linh Chi Ngọc thật sự ở trên tay mình. Là để ngờ rằng mười một vị Giới Linh sư kia sẽ phát hiện ra mình bị lừa lấy ngọc giả, sau đó quay lại tìm Sở Phong. Đồng thời Sở Phong cũng ngờ rằng, bọn họ có thể sẽ sau khi không tìm được Sở Phong thì cảm thấy Giới Linh Chi Ngọc đó từ đầu đến cuối là giả, chứ không phải bọn họ bị lừa. Cho nên, Sở Phong hy vọng có tiểu bối nhắc nhở những người kia, để bọn họ biết bọn họ thật sự bị lừa. Nhưng Sở Phong không ngờ người đầu tiên đứng ra lại là Vương Nghiễm Thần, kẻ trước đó bị mình dọa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Điều này khiến Sở Phong có một cái nhìn hoàn toàn mới về Vương Nghiễm Thần.
"Đại nhân, ngài tuyệt đối đừng khen ta, ta làm vậy đều là cần phải, ai bảo bọn họ vô sỉ như vậy, rõ ràng là trưởng bối mà lại đi cướp bảo bối của đám tiểu bối chúng ta."
"Nói nữa đại nhân, sư phụ của ngài là ai vậy, giới linh chi thuật của ngài cũng quá mạnh, tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành Thánh bào Giới Linh sư."
"Còn nữa, ngài thật sự tên là Tu La sao, ta đơn giản quá sùng bái ngài, ta Vương Nghiễm Thần lớn như vậy, đây là lần thứ hai ta sùng bái một người cùng thế hệ."
Lời này của Vương Nghiễm Thần không phải nói tùy tiện, khi hắn nói, ánh mắt nhìn Sở Phong lấp lánh những vì sao nhỏ.
"Vậy lần đầu ngươi sùng bái ai?"
Sở Phong hiếu kỳ hỏi.
"Đệ tử mạnh nhất Gia Thiên Môn, cũng là thiên tài đệ nhất Gia Thiên tinh vực, Nam Cung Diệc Phàm."
Vương Nghiễm Thần nói.
"Hắn à?"
Sở Phong nhàn nhạt cười.
"Sao vậy đại nhân, ngài quen biết Nam Cung Diệc Phàm?" Vương Nghiễm Thần hỏi.
"Coi như vậy đi." Sở Phong nói.
Nam Cung Diệc Phàm, Sở Phong đâu chỉ quen biết, còn giao thủ qua. Giờ hồi tưởng lại một màn lúc ấy, Sở Phong vẫn nhớ rõ ràng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Nam Cung Diệc Phàm. Sở Phong cũng đang nghĩ, nếu như để Nam Cung Diệc Phàm biết, hắn, Sở Phong, bây giờ đã đến Gia Thiên tinh vực, không biết Nam Cung Diệc Phàm có lập tức tìm đến cao thủ Gia Thiên Môn để đối phó Sở Phong hay không.
Bất quá đáng tiếc, Sở Phong sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Bởi vì hiện tại, Sở Phong chẳng khác gì đang ở trong bóng tối, còn Gia Thiên Môn lại ở ngoài ánh sáng. Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, Sở Phong muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.
Bất quá, lần này Sở Phong muốn chơi, không phải Nam Cung Diệc Phàm, mà là Gia Thiên Môn.
"Ta hỏi chút, Giới Linh Phủ Môn này mỗi lần mở ra trong bao lâu?" Sở Phong hỏi.
"Đại nhân, Giới Linh Phủ Môn này mỗi lần mở ra chỉ có hai ngày." Vương Nghiễm Thần nói.
"Đa tạ."
Sở Phong nói xong, thân hình lại lần nữa biến mất không thấy đâu. Tất cả mọi người đều không nhìn thấy Sở Phong. Nhưng kỳ thật, Sở Phong vẫn còn ở đó, hắn chỉ là ẩn mình đi thôi.
Lúc này, Sở Phong hướng về một tòa kết giới đại môn sâu bên trong quảng trường mà đi.
Sở Phong đi đến trước kết giới đại môn này, cũng không trực tiếp đi vào, mà bố trí một đạo kết giới trận pháp trước cửa kết giới. Sau khi bố trí trận pháp xong, hắn mới bước vào bên trong.
Sở Phong sở dĩ làm vậy, vì nơi này không chỉ là kết giới môn đơn thuần, mà là kết giới đại môn. Khi có người bước vào bên trong, kết giới đại môn sẽ mở ra. Dù mọi người không thể nhìn thấy tình huống bên trong qua kết giới đại môn, nhưng họ biết có người đã vào kết giới đại môn này.
Sở Phong biết mười một vị Giới Linh sư kia sẽ quay lại, cho nên không muốn để bọn họ biết mình đã tiến vào tòa kết giới đại môn nào, chỉ có thể bố trí trận pháp để che giấu. Như vậy, Sở Phong mới có thể yên tâm phá trận.
Mà hai ngày là hai mươi bốn canh giờ, vừa rồi đã lỡ mất mấy canh giờ. Vì vậy, Sở Phong không thể lãng phí thời gian, cho nên việc lựa chọn kết giới đại môn này cũng rất tỉ mỉ. Sau khi quan sát lúc trước, Sở Phong phát hiện trong này có không ít bảo bối, nếu có thể, Sở Phong thật muốn lấy đi hết, chỉ tiếc thời gian có hạn, chỉ có thể chọn những thứ mình cảm thấy hứng thú nhất.
Và thứ Sở Phong tiến vào kết giới đại môn này lúc này, chính là thứ Sở Phong cảm thấy hứng thú nhất. Trong này có một kiện giới Linh binh khí, tuy binh khí kia không bằng món Sở Phong chuẩn bị cho Nữ Vương đại nhân, nhưng dựa theo gợi ý trên cửa thì hẳn là không sai. Sở Phong cảm thấy cho nha đầu Vũ Sa kia dùng là vừa vặn.
Đương nhiên, Sở Phong ưu tiên chọn đạo môn này không chỉ vì trong kết giới môn này có một kiện giới Linh binh khí, mà còn vì trong kết giới môn này ẩn chứa bảo bối có ích cho Giới Linh sư.
Sở Phong đã lĩnh ngộ được một chút thời cơ. Khoảng cách tới Xà Văn cấp Thánh bào Giới Linh sư chỉ còn một đường, nên Sở Phong cực kỳ muốn mau chóng đột phá. Vì vậy, chí bảo có ích cho Giới Linh sư trong kết giới đại môn chính là thứ Sở Phong cần nhất lúc này.
Và khi Sở Phong bước vào sau kết giới đại môn, quả nhiên mọi chuyện diễn ra đúng như mình dự liệu. Trong này có hai thanh trường kiếm màu đỏ ngòm và một cái hộp. Hai thanh huyết kiếm kia là một đôi, là binh khí chuyên dùng cho giới linh. Còn cái hộp kia chứa đựng những thứ có thể giúp Giới Linh sư lĩnh ngộ.
Đương nhiên, để có được hai kiện bảo bối này không phải là chuyện dễ dàng. Sở Phong tốn trọn vẹn hơn mười canh giờ mới đoạt được hai bảo bối này. Tính toán thời gian, khoảng cách Giới Linh Phủ Môn đóng lại chỉ còn chưa đến mười canh giờ.
"Sao nào, song kiếm này có vừa tay không?"
Sở Phong đã ném cặp huyết sắc song kiếm vào không gian giới linh. Thấy Vũ Sa mừng rỡ loay hoay với song kiếm, Sở Phong có chút đắc ý.
"Tạm được." Vũ Sa nói.
"Ngươi nha đầu này thật không thành thật, rõ ràng mặt cười như hoa mà chỉ nói tạm được." Sở Phong nhếch mép.
"Ngươi có công phu nói với ta những thứ này, còn không bằng tranh thủ thời gian tiến vào một tòa kết giới đại môn khác, kiếm thêm chút đồ tốt." Vũ Sa nói.
"Ngươi nói đúng, đến lúc báo thù rồi." Sở Phong nói xong liền đi ra ngoài.
Thế nhưng lúc này Vũ Sa lại đờ cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Cái gì? Báo thù?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận