Tu La Võ Thần

Chương 2453: Công sát lợi khí

"Sở Phong, mau chạy đi, dù ngươi có dựa vào chính mình cũng không thể ngồi chờ chết, đây không phải là tự tìm đường chết sao?" Giờ phút này, Nữ Vương đại nhân quả thực sắp phát điên rồi. Dù sao, Sở Phong đứng im tại chỗ, cái thanh tử kiếm kia chỉ lát nữa thôi sẽ tiếp cận, Sở Phong như vậy quả thực là tự tìm đến cái chết.
"Keng" một tiếng.
Quả nhiên, bám sát ngay sau tử kiếm, mang theo ánh kim quang lóa mắt cùng sát ý ngút trời, chớp mắt đã đến, đã nhằm thẳng vào sau lưng Sở Phong ám sát mà tới.
"Bá"
Nhưng mà, ngay lúc tử kiếm sắp đâm trúng Sở Phong, Sở Phong vậy mà thân hình lóe lên, tránh thoát được.
"Tránh được rồi?"
Thấy Sở Phong tránh được, trong đôi mắt hoảng loạn của Nữ Vương đại nhân lóe lên một tia may mắn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, tia may mắn trong mắt nàng liền biến mất. Bởi vì Nữ Vương đại nhân kinh ngạc phát hiện, Sở Phong vậy mà đưa tay ra, chụp lấy thanh tử kiếm kia.
"Ba"
Sở Phong, tóm lấy chuôi của tử kiếm. Chứng kiến cảnh này, Nữ Vương đại nhân vừa định trách mắng Sở Phong. Nhưng đúng lúc này, một âm thanh lại đột ngột vang lên.
"Ngươi lại có thể làm được."
Viễn Cổ Chiến Kiếm, đó là thanh âm của Viễn Cổ Chiến Kiếm. Sở Phong không chỉ chạm vào tử kiếm, còn cầm được chuôi của nó, nhưng mà Sở Phong vẫn không chết.
"Ta hiểu rồi, thì ra là như vậy, Sở Phong, ngươi đơn giản là quá tuyệt vời, thật là uổng cho ngươi nghĩ ra được." Giờ phút này, vẻ ngưng trọng và lo lắng trên mặt Nữ Vương đại nhân cuối cùng cũng tan biến, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào mê người, sự kích động lan tỏa trong không gian giới linh khiến nàng kinh ngạc đến mức quên cả trời đất. Mà ngay lúc này, chín trăm chín mươi chín triệu chín ngàn chín trăm chín mươi chín thanh kiếm phía dưới bắt đầu biến mất. Hóa ra, sinh kiếm chính là tử kiếm, mà tử kiếm lại là sinh kiếm. Muốn có được sinh kiếm, nhất định phải nắm được tử kiếm.
"Nói cho ta, ngươi đã nghĩ ra được việc tử kiếm là sinh kiếm như thế nào?" Viễn Cổ Chiến Kiếm tò mò hỏi.
"Đầu tiên, tốc độ của tử kiếm quá nhanh, nếu ở trong chín trăm chín mươi chín triệu chín ngàn chín trăm chín mươi chín thanh kiếm đó mà tìm kiếm thì ta căn bản không có thời gian, điều này không hợp lẽ thường, trừ phi tiền bối vốn không có ý định để ta vượt qua khảo nghiệm này."
"Nhưng ta cảm thấy tiền bối không phải là người như vậy." Sở Phong nói.
"Rất tốt, tiểu tử ngươi nịnh hót ta rất dễ chịu, nói tiếp đi." Viễn Cổ Chiến Kiếm nói.
"Còn nữa, tiền bối là một loại công sát bí kỹ cường đại, nếu sinh kiếm là bản thể, vậy tử kiếm phát ra lực lượng cường đại nhất sẽ giống với ngài nhất, vậy nên chính là ngài."
"Nhưng những điều trên đều là phân tích, trước khi nắm lấy tử kiếm, thực ra trong lòng ta rất bất an và lo lắng." Sở Phong nói.
"Ừm? Điều này có chút thú vị."
"Ngươi phân tích thấu triệt như vậy, tại sao vẫn lo lắng? Ta thấy rõ ràng ngươi luôn rất tự tin mà?" Viễn Cổ Chiến Kiếm hỏi.
"À..." Sở Phong cười khổ một tiếng, rồi mới nói: "Ta không sợ tiền bối chê cười, có thể nói thật, ta cũng sợ chết, mà lúc trước, đúng là đang đánh cược mạng sống."
"Ha ha, tốt, tốt một câu ta cũng sợ chết."
"Thế gian ai cũng sợ chết, người có thể dùng mạng sống ra đánh đổi, dũng cảm tiến lên mới có thể có được thành tựu lớn."
"Con đường tu võ nên như vậy, nghịch nước mà đi, không tiến ắt lùi."
"Những người thuộc Viễn Cổ Chiến tộc ở đây, tuy sở hữu huyết mạch tốt đẹp nhưng vì không biết cố gắng, nên mới rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay."
"Một đám hạng người vô dụng như vậy mà cũng dám mơ tưởng chinh phục ta, thật đúng là vọng tưởng." Viễn Cổ Chiến Kiếm rất oán hận nói.
"Thật ra, đó cũng chính là nguyên nhân ngài không hài lòng với người ở đây, thật sự là không có ai xứng đáng, nên tiền bối mới chọn ta sao?" Sở Phong hỏi.
"Ngươi nói đúng, theo lý mà nói, ta vốn nên vì người Viễn Cổ Chiến tộc sử dụng, nhưng người ở đây, không ai hợp ý ta cả."
"Bao gồm cả cái tên tiểu tử gọi Chiến Hải Xuyên kia, dù thiên phú không tệ nhưng tính cách lại không hợp khẩu vị của ta."
"Ai~~~"
"Nhiều năm qua ta chưa từng ngủ say, luôn quan sát hết thảy, tìm người có duyên với ta, chớp mắt mấy năm, ta thật là quá cô đơn."
"Ta vốn là sát phạt lợi khí, sao lại thành vật cung phụng, điều này tuyệt đối không phải điều ta mong muốn, cũng không phải điều người tạo ra ta mong muốn."
"Khó được, ta gặp được người hợp khẩu vị, vậy thì quyết định, không còn trói buộc mình nữa, sẽ tuyệt đối đi theo ngươi." Viễn Cổ Chiến Kiếm nói.
"Nhưng tiền bối, vẫn còn thử thách ta mà." Sở Phong dở khóc dở cười, tuy giờ thành công nhưng nhớ lại từng chuyện trước đó, có thể nói mỗi bước đi đều nguy hiểm, có lẽ chỉ cần đi sai một bước thôi, giờ phút này Sở Phong đã mất mạng rồi. Đừng nói là đạt được sự tán thành của Viễn Cổ Chiến Kiếm, chỉ sợ sớm đã mất mạng.
"Ha ha ha, ta dù sao cũng là Viễn Cổ Chiến Kiếm, một trong chín đại bí kỹ của Viễn Cổ Chiến tộc, làm sao có thể tùy tiện đi theo một tên tiểu tử đầu xanh như ngươi, khảo nghiệm là điều đương nhiên."
"Huống chi, tuy ngươi vào Cổ Vực Chiến tộc, mọi việc ngươi làm ta đều thấy hết, nhưng ta vẫn không thể xác định tâm tính của ngươi, khảo nghiệm cuối này là để xác định cuối cùng."
"Mà ngươi, cũng không khiến ta thất vọng, tuy không hoàn toàn hài lòng, nhưng xác thực đủ tư cách, có được sức mạnh của ta."
Sở Phong nói.
"Tiền bối quá khen, chỉ là lúc nãy tiền bối nói, chín đại bí kỹ? Không phải nói, chỉ có tam đại bí kỹ sao?" Sở Phong hỏi.
"Hừ, người ở đây, cái gì cũng không hiểu, căn bản không thể gọi là người của Viễn Cổ Chiến tộc, bọn chúng biết cái gì."
"Năm xưa, tiên tổ Viễn Cổ Chiến tộc đã cùng nhau tạo ra chín đại bí kỹ, chín đại bí kỹ này đều là lấy binh khí làm bản thể, đều là kỹ năng công sát, một cái mạnh hơn một cái, trong chín đại bí kỹ này, ta chỉ xếp thứ ba mà thôi."
"Thứ ba? Thực lực của tiền bối, thế mà chỉ là thứ ba?" Sở Phong rất kinh ngạc. Khí tức của Viễn Cổ Chiến Kiếm hắn đã cảm nhận qua, quả thực là kinh thiên động địa, mạnh đến không có giới hạn.
"Không sai, chỉ là thứ ba, bất quá bí kỹ mạnh yếu còn tùy thuộc vào bản thân chủ nhân, nếu như tiểu tử ngươi sau này cố gắng, có lẽ sau này khi ta đối đầu với hai lão già kia, cũng chưa chắc đã thua."
"Cho nên Sở Phong, ngươi phải nhớ kỹ, trong chín đại bí kỹ, khi gặp kẻ mạnh hơn ta, đừng sợ, gặp kẻ yếu hơn, không được kiêu ngạo, đều phải nghiêm túc đối đãi mới được." Viễn Cổ Chiến Kiếm nói.
"Cảm ơn tiền bối nhắc nhở, vãn bối biết rồi." Sở Phong nói.
"Đã vậy, ta sẽ phó thác sức mạnh của ta cho ngươi, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng, nếu không dù ngươi có chết, ta cũng không tha cho ngươi." Trong lúc Viễn Cổ Chiến Kiếm nói, thanh kiếm vàng trong tay Sở Phong liền tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Tiền bối, đừng vội đi, có thể kể cho ta nghe về tộc người của Viễn Cổ Chiến tộc được không, bọn họ ở đâu, có phải vẫn còn tồn tại hay không? Mạnh đến mức nào? Mà người khai sáng Cổ Vực Chiến tộc này, vì sao lại mang ba đại bí kỹ đến đây?"
"Nơi này do người Chiến tộc tạo ra, sao lại có người của Yêu tộc? Mà Yêu tộc lại có lai lịch gì, vì sao năm xưa Chiến Hải Xuyên lại không tiêu diệt Yêu tộc?" Sở Phong biết, Viễn Cổ Chiến Kiếm đã hoàn toàn quy phục mình, nhưng Sở Phong sợ sau khi Viễn Cổ Chiến Kiếm quy phục sẽ không nói thêm gì nữa, liền vội vàng đặt câu hỏi, muốn giải đáp những bí ẩn trong lòng.
"Tu võ giới mênh mông, trời đất vô cùng, nếu cái gì ta cũng nói cho ngươi hết, chẳng phải sẽ cực kỳ nhàm chán sao."
"Hay là ngươi tự mình đi tìm hiểu, muốn biết gì thì tự mình tìm hiểu, như vậy... mới có niềm vui thú."
"Ha ha ha ha ha..."
Ánh mắt Sở Phong bắt đầu biến đổi, rất nhanh không gian trước mắt liền sụp đổ tan biến, Sở Phong lại trở về Cổ Vực Chiến tộc, trở về bên cạnh đám người Viễn Cổ Chiến tộc. Nhưng mà, giọng của Viễn Cổ Chiến Kiếm vẫn còn vang vọng bên tai Sở Phong, thật lâu chưa tan.
"Tu võ giới mênh mông, trời đất vô cùng?" Trong lòng Sở Phong vẫn còn rung động vì mười chữ này. Bởi vì chỉ mười chữ đơn giản này lại lần nữa cho Sở Phong biết, cái ngoại thiên mênh mông này rốt cuộc có bao nhiêu to lớn. Mà điều đó, đối với Sở Phong, là một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận