Tu La Võ Thần

Chương 2265: Đại sự không ổn

"Nếu ngươi không chịu nói cho ta biết, vậy có nghĩa là ngươi đang lừa gạt ta." Sở Phong nói.
"Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?" Lão mèo nhắm hai mắt, nhìn chằm chằm Sở Phong.
"Không phải uy hiếp, mà là đang chờ ngươi quyết định." Sở Phong cũng nhắm mắt theo, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Lúc này, Sở Phong và con lão mèo này, bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Cứ như vậy, duy trì một lúc lâu.
Một lát sau, lão mèo cuối cùng không nhịn được, nói: "Thôi thôi, bản đại gia thấy ngươi là tiểu bối, nên nhường nhịn ngươi, trước giúp ngươi tìm mộ địa kia đã."
Nói thật, lão mèo này nói làm là làm, dứt lời, liền lập tức nhanh chóng nhảy lên khối đất trống kia.
Sau đó, hai móng vuốt cùng nhau múa may, quả nhiên ra dáng, bắt đầu vẽ bản đồ bố trí trận pháp.
Mà đúng như câu nói "người trong nghề ra tay một cái là biết ngay có bản lĩnh hay không", khi lão mèo này ra tay, ngay cả Sở Phong cũng phải con ngươi co lại, hai mắt sáng rỡ.
Thậm chí, ngay cả vị Nữ Vương đại nhân tương đối khó tính, trong đôi mắt đẹp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không ngờ đấy, con mèo này nhìn dáng vẻ thì xấu xí, nhưng trận pháp này ngược lại thật sự có chút thú vị." Nữ Vương đại nhân không nhịn được khen ngợi.
Đối với lời khen ngợi của Nữ Vương đại nhân, Sở Phong cũng không thể phủ nhận mà nhẹ gật đầu.
Lợi hại, trận pháp này thực sự rất lợi hại, đây là một loại trận pháp mà Sở Phong có chút nhìn không thấu, nhưng kết cấu trận pháp này vậy mà vượt ra khỏi tất cả những trận pháp mà Sở Phong đã nắm giữ.
Đây là một loại trận pháp phá giải rất mạnh, cực kỳ khó bố trí.
Nhưng chỗ lợi hại của con lão mèo này là, nó đã đơn giản hóa đi rất nhiều trận pháp vốn rất khó bố trí kia.
Nếu như nói, việc biết trận pháp này, hơn nữa còn có thể vẽ ra phương pháp bố trí, đây là bản lĩnh của hắn.
Vậy thì việc có thể khiến cho một trận pháp vốn cực kỳ phức tạp, gần như không thể bố trí, trở nên đơn giản hơn rất nhiều, trở nên có thể bố trí được, đó còn là bản lĩnh cao hơn nữa của hắn.
....
Cùng lúc đó, bên ngoài cấm địa, Lạc Hà Cốc chủ vốn đang đợi ở phủ đệ của mình, đã đến một nơi cấm địa khác của Lạc Hà Cốc.
Nơi này chính là nơi tu luyện bế quan đặc biệt của các nhân vật trọng yếu của Lạc Hà Cốc.
Mà lý do hắn không thể chờ đợi được mà đến đây, là vì sư tôn của Từ Y Y, Tô Cảnh Thụy đã xuất quan.
Hắn muốn biết, Tô Cảnh Thụy có nói với Sở Lục Dương về việc không được phép ra tay với Hồng Điệp Hội hay không, cũng muốn biết, lúc nói những lời đó, mấy vị trưởng lão chấp pháp bộ có ở đó hay không.
"Thật đúng là to gan lớn mật, tội không thể tha thứ! ! !"
Bỗng nhiên, cốc chủ Lạc Hà Cốc phát ra một tiếng giận dữ ngập trời.
Mặc dù hắn tin tưởng Từ Y Y, tin tưởng trưởng lão Ninh Sương, thậm chí tin tưởng Sở Phong.
Thế nhưng, hắn cũng tin tưởng sư tôn Lý Duệ, tin trưởng lão chấp pháp bộ của hắn, nên ít nhiều gì trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, không thể xác định rõ chân tướng sự việc.
Đây cũng là lý do vì sao, hắn không có lập tức trừng trị nghiêm khắc sư tôn Lý Duệ, cùng mấy vị trưởng lão chấp pháp bộ.
Nhưng bây giờ, nghe Tô Cảnh Thụy kể lại sự tình, chân tướng đã rõ ràng, mà kết quả này, là hắn khó có thể chấp nhận được.
Dù sao, hắn tín nhiệm sư tôn Lý Duệ như vậy, và cả những trưởng lão của chấp pháp bộ nữa.
"Ta thật sự là mắt mù rồi, mới giao phó cho hắn quyền lợi lớn như vậy."
"Chuyện này là do ta phát hiện, nếu không phát hiện, còn không biết hắn sẽ hại chết bao nhiêu người."
Lúc này, Lạc Hà Cốc cốc chủ bỗng nhiên có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì những chuyện giống như hôm nay, cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh.
Trước đó, hắn đều lựa chọn tin tưởng sư tôn Lý Duệ, nhưng đến hôm nay, hắn đột nhiên cảm thấy những quyết định trước đó của mình đều là sai lầm.
"Cốc chủ đại nhân, sự việc đã xảy ra rồi, ngài tự trách cũng vô ích, việc cấp bách, hay là nghiêm trị Thác Bạt Thượng Thủy, chọn ra vị tổng trưởng lão chấp pháp bộ mới mới là quan trọng hơn."
"Loại người này, tuyệt đối không thể giao trọng trách cho hắn thêm nữa." Tô Cảnh Thụy nói.
"Trưởng lão Tô, vậy ngươi thấy, ta nên xử trí Thác Bạt Thượng Thủy như thế nào?" Cốc chủ Lạc Hà Cốc hỏi.
"Ngươi là cốc chủ, nên do chính ngươi quyết định." Tô Cảnh Thụy cười nhạt nói.
Cốc chủ Lạc Hà Cốc nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới nói với Tô Cảnh Thụy: "Sư huynh, ở đây không có người ngoài, ngài cứ cho sư đệ một đề nghị đi."
"Ngươi vẫn coi ta là sư huynh sao?" Tô Cảnh Thụy cười nhạt, nhưng nụ cười này, lại vô cùng ý vị sâu xa.
"Sư huynh, bây giờ dù sao ta cũng là cốc chủ, có một số thời khắc, phải cân nhắc đến đại cục, nhưng trong lòng ta, ngươi luôn luôn là sư huynh của ta." Cốc chủ Lạc Hà Cốc nói xong những lời này, liền hướng về phía Tô Cảnh Thụy làm lễ.
"Ai." Thấy vậy, Tô Cảnh Thụy thở dài một tiếng, nói: "Ta đã sớm muốn nói với ngươi, Thác Bạt Thượng Thủy kia nhân phẩm có vấn đề, nhưng ngươi vẫn cứ muốn trọng dụng hắn."
"Sư huynh, là ngài không màng thế sự, nếu không thì, cái vị trí tổng trưởng lão chấp pháp bộ, đâu đến lượt hắn làm." Cốc chủ Lạc Hà Cốc nói.
"Nghe ý của ngươi, vẫn là trách ta à." Tô Cảnh Thụy phủi cốc chủ một cái.
"Sư đệ không có ý đó." Cốc chủ Lạc Hà Cốc mang theo vẻ áy náy nói, đừng thấy hắn là một vị cốc chủ đại nhân cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt Tô Cảnh Thụy, ngược lại thật sự không có vẻ kênh kiệu của cốc chủ, mà chỉ có sự khiêm tốn của một sư đệ.
"Tổ sư đã định ra quy củ không thể thay đổi, đừng nói Thác Bạt Thượng Thủy nhân phẩm có vấn đề, cho dù hắn là một nhân tài, nhưng đã phạm phải lỗi lầm này, thì cũng không thể dung thứ."
"Giết đi." Tô Cảnh Thụy nói.
"Cái này..." Nghe thấy lời này, cốc chủ Lạc Hà Cốc lại lâm vào khó xử.
Mọi chuyện hắn đều hiểu, nhưng giống như Tô Cảnh Thụy nói, hắn có chút không nỡ giết Thác Bạt Thượng Thủy.
"Vậy đi, chỉ cần ngươi nguyện ý giết hắn, ta nguyện ý đảm nhiệm chức vị tổng trưởng chấp pháp bộ." Tô Cảnh Thụy nói.
"Sư huynh, ngài nói như vậy chẳng phải là tốt hơn sao." Nghe được lời này, cốc chủ Lạc Hà Cốc lập tức mừng rỡ, nói: "Vậy thì, đợi tiểu hữu Sở Phong xuất quan, ta liền lập tức dựa theo quy củ của Lạc Hà Cốc, đem Thác Bạt Thượng Thủy, cùng mấy con chó săn của hắn, toàn bộ xử tử."
"Vừa vặn, cũng có thể trị lại một chút, cái thói hư tật xấu của Lạc Hà Cốc ta."
"Xem ra mắt nhìn của ngươi cũng giống Lưu Luyến, rất vừa ý Sở Phong đó." Tô Cảnh Thụy vừa cười vừa nói.
"Thật không giấu gì ngài, ánh mắt của Lưu Luyến quả thật không tồi, cái tên Sở Phong này thực sự là một nhân tài khó có được, chỉ là đáng tiếc, không thể để hắn vì Lạc Hà Cốc ta sử dụng." Cốc chủ Lạc Hà Cốc nói.
"Thiên phú cũng không tệ, nhưng mà nói là nhân tài, thì hơi quá đáng rồi." Tô Cảnh Thụy nói.
"Sư huynh, ngài luôn bế quan, có lẽ còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cái tên Sở Phong đó ở Vân Hạc Sơn, đã một lần trở thành Giới Linh Sư Tiên Bào."
"Một Giới Linh Sư Tiên Bào trẻ như vậy, ngài có từng gặp qua chưa?" Cốc chủ Lạc Hà Cốc nói.
"Lại trở thành Giới Linh Sư Tiên Bào sao?" Nghe được những lời này, Tô Cảnh Thụy cũng rất kinh ngạc.
"Hơn nữa, thuật kết giới của hắn, ta đã tận mắt chứng kiến, bệnh tình của mẫu thân ta, đã được hắn chữa trị hoàn toàn." Cốc chủ Lạc Hà Cốc nói.
"Thật đúng là một chuyện tốt." Biết được bệnh tình của mẫu thân cốc chủ đã khỏi, Tô Cảnh Thụy cũng lộ vẻ vui mừng, nói: "Nói như vậy, cái tên Sở Phong này, còn thực sự là một nhân tài."
"Cốc chủ đại nhân, không xong rồi." Nhưng đúng lúc này, một vị trưởng lão đương gia của Lạc Hà Cốc, bỗng nhiên vội vàng chạy tới.
"Xảy ra chuyện gì?" Thấy vậy, cốc chủ Lạc Hà Cốc cũng biến sắc, bởi vì vị trưởng lão đương gia kia, là người mà hắn đã phái đi giám sát bí mật chấp pháp bộ.
"Trưởng lão Thác Bạt, hắn...hắn xâm nhập vào cấm địa." Vị trưởng lão đương gia kia nói.
"Cấm địa nào?" Cốc chủ Lạc Hà Cốc hỏi.
"Chỗ của Sở Phong, là cấm địa của Sở Phong."
"Không chỉ xâm nhập cấm địa, hắn còn bắt đi cả trưởng lão Ninh Sương và Từ Y Y." Vị trưởng lão đương gia kia nói.
"Cái gì?" Nghe được những lời này, cốc chủ Lạc Hà Cốc và Tô Cảnh Thụy đều biến sắc mặt.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận