Tu La Võ Thần

Chương 2553: Toàn tộc nổi giận

Chương 2553: Toàn tộc nổi giận
"Ngươi làm sao tìm được hắn?" Tử Huân Y hỏi.
"Ta trước đó cũng không nhận ra tiền bối Anh Minh Triều, ta cũng là sau khi tiến vào dãy núi Buồn Ương, đánh bậy đánh bạ gặp được hắn."
"Ngươi nếu đi cứu hắn nhất định phải mang ta đi, chỉ có ta biết phải làm sao tìm được hắn." Sở Phong nói.
"Đi." Tử Huân Y vừa nói, vừa phất tay áo một cái, một tầng kết giới chi lực tràn đầy, liền từ trong cơ thể nàng phát ra.
Kết giới chi lực đó trực tiếp cuốn Sở Phong và Lê Nguyệt Nhi vào trong.
"Kết giới chi lực này..." Lúc này, sắc mặt Sở Phong lập tức biến đổi.
Hắn dường như biết, ai là người đã phá vỡ ẩn thân tránh tiên trận của Lê Nguyệt Nhi. Nhất định là Tử Huân Y, bởi vì nàng là một vị Giới Linh sư Tiên bào Xà Văn.
Đồng thời, Sở Phong có thể cảm giác được, mặc dù cùng là Giới Linh sư Tiên bào Xà Văn, nhưng kết giới chi lực của Tử Huân Y lại mạnh hơn bọn họ nhiều.
Tử Huân Y này, e là cách Giới Linh sư Tiên bào Long Văn chỉ một bước, tinh thần lực của nàng đã rất mạnh.
Tử Huân Y dùng kết giới chi lực cuốn lấy Sở Phong và Lê Nguyệt Nhi, là để bảo vệ hai người. Nàng chuẩn bị mang theo Sở Phong và Lê Nguyệt Nhi rời khỏi nơi này.
Ầm
Nhưng đúng lúc này, tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc lại phất tay áo, một luồng võ lực tràn đầy, như ánh nắng chiếu khắp, tỏa ra tứ phía, lan đầy trời, rất nhanh liền phong tỏa không gian này.
"Ngươi định giống sư tôn, muốn nhốt ta ở đây, cho đến khi ta chết?" Tử Huân Y nhìn tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Ta cũng không định nhốt ngươi, ngươi muốn ra ngoài, ta có thể cho ngươi ra ngoài."
"Chỉ là, lời tiểu tử này nói không có bằng chứng, ngươi dựa vào cái gì mà tin hắn? Lỡ đâu đây là cái bẫy thì sao?"
"Mà coi như lời tiểu tử này nói thật, Anh Minh Triều kia còn sống, ngươi thật sự muốn đi cứu hắn?" Tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc hỏi.
"Ta phải đi cứu hắn." Tử Huân Y nói.
"Năm đó hắn gây tổn thương cho ngươi còn chưa đủ sao, vì sao ngươi còn muốn như vậy?" Tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc hỏi.
"Hắn chưa bao giờ làm tổn thương ta, chỉ có ta thiếu hắn." Tử Huân Y nói.
"Vậy còn ta? Ta thì sao? Hôm nay là ngày vui của chúng ta mà." Tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc trở nên kích động.
Cùng lúc đó, cảm xúc của các tộc nhân Huyết Lân yêu tộc cũng trở nên kích động. Bọn họ rốt cuộc biết Anh Minh Triều kia là ai, chỉ là sự tồn tại của người này khiến bọn họ rất khó chịu.
"Chân Bình, ngươi đối với ta rất tốt, chỉ là xin lỗi, ta thật sự không yêu ngươi." Tử Huân Y vừa nói xong, liền dẫn Sở Phong và Lê Nguyệt Nhi xông về phía luồng võ lực đang phong tỏa nơi này.
Ngao
Nhưng một khắc sau, luồng võ lực đang phong tỏa nơi này vậy mà phát ra một tiếng kêu cổ quái.
Cùng lúc đó, võ lực màu vàng rực rỡ kia cũng phát sinh biến hóa. Trong võ lực màu vàng, hiện ra ánh hào quang màu đỏ như máu, sau đó các đường vảy, liền từ trong hào quang đó mà diễn sinh ra.
Giờ khắc này, Sở Phong có thể cảm nhận được, luồng võ lực phong tỏa không gian này đã trở nên vô cùng cứng rắn, đơn giản là không thể phá vỡ.
Điều quan trọng nhất là, đó là trận pháp võ lực, chứ không phải là trận pháp kết giới. Cho nên khi đối mặt với loại thủ đoạn này, dù có kết giới chi thuật cũng không có tác dụng, chỉ có dùng võ lực mới có thể phá giải được.
Nhưng trước mắt, chỉ cần nhìn cũng có thể thấy được sự mạnh mẽ của nó. Đây là trận pháp võ lực vô cùng lợi hại, muốn phá vỡ nó rất khó.
"Đây cũng là huyết mạch lực của Huyết Lân yêu tộc sao?"
Trong lòng Sở Phong suy đoán, hắn thấy thủ đoạn này không phải võ kỹ bình thường, cũng không phải bí kỹ.
Đây là thủ đoạn kết hợp huyết mạch lực, nói cách khác, đây là thủ đoạn độc hữu của tộc nhân Huyết Lân yêu tộc.
Giống như người có huyết mạch thiên cấp, sở hữu lôi đình áo giáp, lôi đình cánh chim, lôi văn.
"Nếu ta không cho ngươi đi thì sao?" Lúc này, tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc nói, giọng điệu của hắn lúc này đã trở nên bất thiện.
"Đúng vậy, không thể để nàng đi."
Ngay lúc này, trong đám người, có hai nữ tử bay lên, rơi xuống đài cao.
Các nàng ăn mặc rất lộng lẫy, tu vi cũng không yếu, chính là đỉnh phong Võ Tổ.
Đồng thời, dung mạo của các nàng cũng vô cùng trẻ trung, chỉ là Sở Phong liếc mắt liền nhìn ra, tuổi của các nàng tuyệt đối không nhỏ hơn Tử Huân Y.
Nhưng sự trẻ trung xinh đẹp của các nàng, chỉ là dùng thủ đoạn đặc thù để ngụy trang mà thôi, đồng thời các nàng căn bản không phải là nhân loại, mà là hai nữ Huyết Lân yêu tộc.
"Tử Huân Y, ngươi đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, tướng công của ta đối xử với ngươi thế nào? Dù dung nhan của ngươi có không còn, hắn vẫn không hề ghét bỏ ngươi, sự yêu thương của hắn dành cho ngươi, còn hơn cả tình thương của mẹ con ta, nhưng ngươi... vậy mà vẫn nhớ mãi không quên Anh Minh Triều kia, ngươi rốt cuộc có còn chút lương tâm nào không?"
Một nữ tử trong số đó chỉ vào Tử Huân Y mà mắng, tràn đầy oán niệm đối với Tử Huân Y.
"Tướng công, hơn một nghìn năm nay, người hết mực yêu thương Tử Huân Y này, nhưng nàng thì sao, trong lòng nàng luôn nhớ mong Anh Minh Triều kia, người cảm thấy có đáng không?" Một nữ tử khác lại nói với tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc.
Đối với lời này, tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc không trả lời, nhưng sắc mặt hắn đã trở nên âm trầm.
Mà thấy tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc không trả lời, nữ tử kia liền nói với mọi người trong Huyết Lân yêu tộc:
"Hỡi các tộc nhân Huyết Lân yêu tộc của ta, nhiều năm như vậy, tộc trưởng đại nhân của chúng ta đối đãi với Tử Huân Y như thế nào, mọi người đều thấy rõ."
"Nhưng mà nàng... Vậy mà luôn thương nhớ một nam tử khác, mọi người nói, những nỗ lực của tộc trưởng đại nhân có đáng không?"
"Không đáng!!!"
Đám người Huyết Lân yêu tộc đồng thanh nói, đồng thời khi nói lời này, trong giọng nói của họ còn tỏa ra sự phẫn nộ nồng đậm.
"Tử Huân Y, ngươi chính là một con đĩ."
"Ngươi đồ đãng loạn."
"Uổng công Huyết Lân yêu tộc ta đối xử tốt với ngươi như vậy."
....
Lập tức, tất cả tộc nhân Huyết Lân yêu tộc đều hướng ánh mắt về phía Tử Huân Y, từng người chửi rủa.
Các loại từ ngữ ác độc không hề keo kiệt ném về phía Tử Huân Y.
Rõ ràng, sự tôn kính của bọn họ đối với Tử Huân Y, cũng chỉ là xem mặt mũi tộc trưởng của họ mà thôi.
Trong thâm tâm, bọn họ đối với Tử Huân Y vô cùng phản cảm, thậm chí là vô cùng căm hận.
Sự căm hận này có thể là do Tử Huân Y là con người.
Nhưng theo Sở Phong, nguyên nhân lớn hơn, lại là do sự đối đãi thâm tình của tộc trưởng bọn họ, nhưng vẫn không thể đổi lấy được chân tình của Tử Huân Y.
Có thể là trong lòng hổ thẹn, nên khi đối mặt với hàng vạn tộc nhân đang chửi mắng, Tử Huân Y không nói một lời.
"Im ngay!!!"
Nhưng vào lúc này, tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc bỗng nhiên giận dữ hét lên một tiếng.
Sau một tiếng gầm thét, đám người Huyết Lân yêu tộc vội vàng ngậm miệng, không ai dám nói thêm một lời.
Quảng trường vốn đầy những lời chửi rủa lập tức trở nên im ắng.
"Tiểu Y, coi như ngươi không thích ta, cũng không sao, chỉ cần ta thích ngươi là đủ rồi."
"Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, ngươi có thể không đi không?"
Tộc trưởng Huyết Lân yêu tộc cưỡng chế ngọn lửa giận trong lòng, một lần nữa dùng giọng điệu có chút dịu dàng nói với Tử Huân Y.
"Trừ phi giết ta, bằng không hôm nay ta nhất định phải đi." Tử Huân Y nói.
"Giết nàng! Tướng công, hôm nay nhất định phải giết nàng, nữ tử này căn bản không xứng đáng để người như vậy."
"Đúng vậy tướng công, người nhìn kỹ lại đi, trong lòng nàng căn bản không có người, người dù có nỗ lực thế nào cũng vô dụng."
"Tướng công, người coi như có giữ được người nàng, cũng không giữ được trái tim của nàng, làm sao người có thể cưới một nữ tử như vậy?"
Hai nữ tử kia khóc lóc than vãn, khuyên can, có vẻ như hận ý của bọn họ đối với Tử Huân Y có thể nói là vô cùng nồng đậm.
"Giết nàng!"
"Giết nàng!"
"Giết nàng!"
....
Ngay sau đó, từng trận tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng khắp cả quảng trường mênh mông, quanh quẩn trong cái Yêu Diệt quật sâu thẳm này, phảng phất như toàn bộ Yêu Diệt quật đều đang vang vọng ba chữ này.
Sự lạnh nhạt và cố chấp của Tử Huân Y, đã hoàn toàn đốt lên ngọn lửa căm hận của Huyết Lân yêu tộc đối với nàng.
Lúc này, hầu như mỗi người Huyết Lân yêu tộc đều đang hô hoán ba chữ. Giết nàng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận