Tu La Võ Thần

Chương 4121: Thời không vòng xoáy

Chương 4121: Thời không vòng xoáy Khi rời khỏi Vách Núi Hỏa Diễm, tâm trạng lo lắng của Sở Phong cuối cùng cũng được giải tỏa. Dù sao, chỉ cần rời khỏi Vách Núi Hỏa Diễm, đồng nghĩa với việc bọn họ đã trở về địa bàn của Phục Ma Thiếu Vũ và Phục Ma Hinh Nhi. Với Phục Ma Chú có khả năng khắc chế, bọn họ không còn phải e ngại viễn cổ Thôn Thiên thú nữa.
Nhưng so với Sở Phong, Phục Ma Hinh Nhi vẫn còn kinh hãi. Dù Sở Phong không còn sợ hãi, nhưng vẻ sợ hãi vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của Phục Ma Hinh Nhi.
"Ta thật không ngờ, bình thường ta hay khinh thường viễn cổ Thôn Thiên thú, mà nó lại đáng sợ như vậy."
"Nghĩ đến tổ tiên, lại có thể đối đầu với những quái vật đáng sợ như vậy, tu vi của họ phải cao đến mức nào chứ?"
"Thảo nào bà nội luôn nói, tộc Phục Ma của ta cô độc."
"Bây giờ so với tổ tiên, sự chênh lệch của chúng ta quả thực quá lớn."
Sau khi nghĩ mà sợ, Phục Ma Hinh Nhi không khỏi cảm thán.
Nhưng so với Phục Ma Hinh Nhi, Phục Ma Thiếu Vũ quan tâm hơn đến việc liệu bọn họ có thể rời khỏi nơi này một cách suôn sẻ hay không. Dù sao mọi thứ đã sẵn sàng, liệu có thành công hay không, tất cả đều nằm ở lần này.
"Sở Phong huynh đệ, với giới linh chi thuật của ngươi, việc dùng vảy này để làm thành khải giáp, chắc không khó chứ?" Phục Ma Thiếu Vũ hỏi Sở Phong.
"Không khó."
Sở Phong nói là làm ngay, lập tức vận dụng giới linh chi thuật, biến những chiếc vảy mà họ nhặt được thành khải giáp. Viễn cổ Thôn Thiên thú có kích thước vô cùng lớn, thông thường một mảnh vảy cũng đủ để bọn họ làm thành khải giáp. Mà bọn họ đã nhặt được bốn mảnh vảy.
Phục Ma Thiếu Vũ và Phục Ma Hinh Nhi chỉ cần một mảnh vảy, nên họ đã cho Sở Phong mảnh còn lại.
Còn Sở Phong thì cẩn thận từng li từng tí, bỏ mảnh vảy đó vào túi Càn Khôn, cất giữ lại. Mảnh vảy của viễn cổ Thôn Thiên thú này, tuy không dùng để tu luyện được, nhưng nó là một thứ khan hiếm, dù chỉ để làm kỷ niệm cũng rất có ý nghĩa.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Sở Phong, Phục Ma Thiếu Vũ và Phục Ma Hinh Nhi đều để lại một lá thư cáo biệt cho lão bà bà rồi lên đường.
Ban đầu, mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Thông qua viễn cổ truyền tống trận, họ nhanh chóng rời khỏi thế giới Thôn Thiên, đồng thời đi thẳng hướng Thượng giới Phụng Tiên.
Chỉ là, kể từ khi tiến vào viễn cổ truyền tống trận, chiếc khải giáp chế tạo từ vảy của viễn cổ Thôn Thiên thú bắt đầu hao mòn.
Đồng thời, trận pháp dùng Trái Cây Hỏa Diễm dung nhập vào cơ thể, sẽ sớm biến mất, cần phải nuốt thêm Trái Cây Hỏa Diễm mới duy trì được trận pháp, nhưng trận pháp đó lại không thể sao chép. Điều này dẫn đến việc khó duy trì trận pháp trong cơ thể, vì số lượng Trái Cây Hỏa Diễm có hạn.
Khi khải giáp hư hao nghiêm trọng, trận pháp Trái Cây Hỏa Diễm dần biến mất. Điều này khiến cho đường hầm kết nối với viễn cổ truyền tống trận cũng trở nên cực kỳ bất ổn, trông như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Rõ ràng đã rời khỏi thế giới Thôn Thiên, vì sao lại thế này?" Sở Phong cau mày, biến hóa trước mắt vượt quá sự hiểu biết của hắn. Thông thường, chỉ cần rời khỏi thế giới Thôn Thiên, phong tỏa kết giới sẽ biến mất. Bọn họ đáng lẽ phải khôi phục bình thường, nhưng tình huống hiện tại rõ ràng không đơn giản như vậy.
"Sở Phong huynh đệ, có gì không ổn sao?" Phục Ma Thiếu Vũ hỏi.
"Ta cũng không biết, vì sao có thể như vậy."
"Chỉ là thông thường, nếu chúng ta đã rời khỏi thế giới Thôn Thiên, thì sẽ không còn bị trói buộc bởi kết giới phong tỏa thế giới Thôn Thiên."
"Nhưng bây giờ, chúng ta dường như vẫn chưa thoát khỏi sự trói buộc đó."
"Cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, rất có thể sẽ dẫn đến việc đường hầm kết giới sụp đổ, cuốn vào thời không vòng xoáy."
"Mà rơi vào thời không vòng xoáy thì vô cùng nguy hiểm." Sở Phong nói.
"Có phải do chúng ta còn mặc khải giáp vảy không?"
"Có phải cái khải giáp này đã ảnh hưởng tới chúng ta?" Phục Ma Thiếu Vũ hỏi.
"Có khả năng đó, nhưng không thể xác định được." Sở Phong đáp.
"Vậy thì dễ thôi, nếu đã rời khỏi thế giới Thôn Thiên, thì những thứ này vô dụng, cởi ra là được." Phục Ma Hinh Nhi cho rằng sự bất thường này là do chiếc khải giáp vảy gây ra. Nói rồi nàng cởi luôn chiếc khải giáp trên người ra.
"Dừng tay." Thấy vậy, Sở Phong vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Nhưng đã muộn, Phục Ma Hinh Nhi đã cởi khải giáp. Ngay khi Phục Ma Hinh Nhi vừa cởi khải giáp ra, nàng đã bị một vòng xoáy thời không nuốt chửng, biến mất ngay trước mắt Sở Phong và Phục Ma Thiếu Vũ.
"Sở Phong huynh đệ, bây giờ phải làm sao?" Thấy muội muội mình bị cuốn vào vòng xoáy thời không, Phục Ma Thiếu Vũ lập tức hoảng loạn.
"Cởi khải giáp ra đi, nếu không ngươi sẽ không tìm được muội muội đâu."
Sở Phong biết, rõ ràng ba người bọn họ ở cùng nhau, mà chỉ có Phục Ma Hinh Nhi bị cuốn vào vòng xoáy thời không, còn hắn và Phục Ma Thiếu Vũ vẫn bình an vô sự, chính là vì Phục Ma Hinh Nhi đã cởi bỏ chiếc khải giáp vảy kia.
Tuy rằng bọn họ đã rời khỏi thế giới Thôn Thiên, nhưng lực lượng kết giới vô hình vẫn đang ảnh hưởng đến họ. Vì muốn tìm Phục Ma Hinh Nhi, Sở Phong vừa nói vừa cởi luôn chiếc khải giáp trên người.
Phục Ma Thiếu Vũ cũng gần như cùng lúc đó, cởi chiếc khải giáp trên người ra. Quả nhiên, khi vừa cởi khải giáp xong, Sở Phong và Phục Ma Thiếu Vũ đều bị cuốn vào vòng xoáy thời không.
Khi mọi thứ xung quanh trở lại bình thường, Sở Phong đã rời khỏi đường hầm kết giới, rơi xuống một ngọn núi lớn.
Dù không biết đây là nơi nào, nhưng Sở Phong cảm thấy nơi này chắc chắn không phải Thượng giới Phụng Tiên. Vì đây là nửa đường đến Thượng giới Phụng Tiên, họ đã rời khỏi đường hầm kết giới.
Trên đường truyền tống, đường hầm kết giới vỡ tan, bị cuốn vào vòng xoáy thời không là vô cùng nguy hiểm. Bọn họ có thể bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi, đương nhiên không dám mơ tưởng sẽ đến được Thượng giới Phụng Tiên.
"Sở Phong huynh đệ, Sở Phong huynh đệ!!!"
Tiếng gọi vang vọng từ xa, đó là giọng của Phục Ma Thiếu Vũ.
Theo tiếng gọi, Sở Phong nhanh chóng tìm thấy Phục Ma Thiếu Vũ.
"Sở Phong huynh đệ, muội muội ta, dường như không có ở đây." Phục Ma Thiếu Vũ nói với Sở Phong.
"Bên trong đường hầm kết giới, là khoảng không mênh mông, tốc độ rất nhanh."
"Muội muội của ngươi, dù chỉ nhanh hơn chúng ta một bước, nhưng vị trí rơi xuống chắc chắn sẽ có sự sai lệch cực lớn."
"Tuy nhiên, ít nhất chúng ta cũng sẽ ở cùng một thế giới, nghĩ cách, hẳn là có thể tìm thấy nàng." Sở Phong nói.
"Chỉ là, trên người ta có phù truy tung muội muội ta."
"Theo lý mà nói, nếu chúng ta ở cùng một thế giới, phù truy tung này sẽ có phản ứng."
"Nhưng bây giờ, phù truy tung này không có bất kỳ phản ứng nào." Vừa nói, Phục Ma Thiếu Vũ vừa lấy ra một vật thể giống như bùa hộ mệnh. Phía trên vật thể đó, không chỉ có khí tức của Phục Ma Hinh Nhi, mà còn có rất nhiều phù chú. Những phù chú đó rất lợi hại, chỉ cần nhìn một chút, Sở Phong liền biết, đây là một phù truy tung cực kỳ lợi hại. Phù truy tung lợi hại như vậy, lẽ ra phải khóa được vị trí của Phục Ma Hinh Nhi. Chỉ tiếc là hiện tại, phù truy tung này hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận