Tu La Võ Thần

Chương 638: Xé rách bầu trời đêm (5 càng)

Chương 638: Xé rách bầu trời đêm (5 chương)
Thế nhưng, sau khi nghe Nhã Phi nói, Nhã Tung Vân lại rơi vào trầm tư, hồi lâu sau mới hỏi: "Phi Nhi, con nói cái cô Thu Thủy kia, là một vị Giới Linh Sư Kim Bào sao?"
"Ừm." Nhã Phi xác nhận, nhẹ gật đầu.
"Vậy nàng có phải mặc một thân váy trắng không?" Nhã Tung Vân tiếp tục hỏi.
"Dạ, gia gia sao người biết, chẳng lẽ người quen cô ấy sao?" Nhã Phi khó hiểu hỏi.
"Phi Nhi, người con gái kia có phải dung mạo cực kỳ xuất chúng, dù tuổi gần bốn mươi, nhưng vẫn có vẻ đẹp và khí chất hơn người thường?" Nhã Tung Vân hỏi tiếp.
"Nàng dùng khăn che mặt nên con không thấy rõ, nhưng nhìn dáng người và hình dáng khuôn mặt thì thấy nàng có dáng điệu không tệ, về phần khí chất, nghe gia gia nói vậy, nghĩ lại thì thấy nàng thật sự có chút khí chất thoát tục, bất phàm." Nhã Phi trả lời.
"Xem ra, hơn phân nửa là nàng rồi." Nghe Nhã Phi trả lời, Nhã Tung Vân khẽ gật đầu, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Gia gia, cái cô Thu Thủy đó rốt cuộc là ai vậy?" Lúc này, Nhã Phi đã chắc chắn, gia gia mình nhất định biết cô Thu Thủy kia, nếu không thì đã không hỏi như vậy, và nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai, mà lại khiến gia gia của nàng như vậy.
"Nếu ta đoán không sai, cái gọi là cô Thu Thủy này không đơn giản đâu, nàng hẳn là người nổi danh ở Đông Hải ngày trước, được xưng là đệ nhất mỹ nữ Đông Hải, đồng thời cũng là Thánh nữ Phần Thiên Thánh Giáo, Thu Thủy Phất Yên." Nhã Tung Vân nói ra.
"Thánh nữ Phần Thiên Thánh Giáo, Thu Thủy Phất Yên?!".
"Gia gia, không thể nào? Không phải người nói, mười mấy năm trước Phần Thiên Thánh Giáo, đã cả giáo bước vào thiên lộ, di chuyển đến Võ Chi Thánh Thổ rồi sao?".
"Thu Thủy Phất Yên thân là thánh nữ Phần Thiên Thánh Giáo, sao lại xuất hiện ở Đông Hải?"
Nhã Phi đầy vẻ kinh ngạc, dù sao tên tuổi Thu Thủy Phất Yên ở Đông Hải rất vang dội, dù Phần Thiên Thánh Giáo đã biến mất nhiều năm, nhưng danh tiếng Thu Thủy Phất Yên vẫn còn in đậm trong lòng nhiều người, đây chính là biểu tượng của một thời đại, là tình nhân trong mộng của vô số người.
"Chuyện này con không biết đâu, khi đó Phần Thiên Thánh Giáo di chuyển, ta từng cùng đảo chủ đi tiễn, lúc ấy ta quan sát kỹ người của Phần Thiên Thánh Giáo, phát hiện những người nổi tiếng, cường giả đều có mặt, nhưng chỉ duy nhất thánh nữ Thu Thủy Phất Yên không thấy."
"Lúc đó, ta đã cảm giác Thu Thủy Phất Yên có lẽ không cùng Phần Thiên Thánh Giáo rời đi, còn bây giờ theo lời con nói về cô Thu Thủy, vô luận tuổi tác hay đặc điểm đều rất giống Thu Thủy Phất Yên, cho nên ta kết luận, nàng rất có thể là Thu Thủy Phất Yên." Nhã Tung Vân nói.
"Nói như vậy, nàng thật sự là Thu Thủy Phất Yên sao? Khó trách, khó trách nàng không xem quần đảo Tru Tiên ta ra gì, thân là thánh nữ Phần Thiên Thánh Giáo, nàng ngược lại có vốn liếng này." Nhã Phi bất đắc dĩ thở dài, mặt đầy vẻ tủi thân.
"Nha đầu ngốc, Phần Thiên Thánh Giáo dù lợi hại, nhưng dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước, bây giờ Phần Thiên Thánh Giáo đã sớm không còn, Thu Thủy Phất Yên không có chỗ dựa này, thì nhiều nhất cũng chỉ xem như một ẩn sĩ cao nhân thôi, căn bản không đáng sợ." Nhã Tung Vân nói.
"Nhưng mà gia gia, Thu Thủy Phất Yên dù sao cũng là thánh nữ Phần Thiên Thánh Giáo, năm đó đã lợi hại như vậy, bây giờ chắc còn mạnh hơn, người vẫn nên đừng trêu chọc nàng." Nhã Phi cố ý khuyên nhủ, thực chất là cố ý khích tướng gia gia mình ra tay.
"Ha ha, con bé Phi Nhi ngốc của ta, con thật sự đánh giá cao cái cô Thu Thủy Phất Yên đó."
"Thánh tử Phần Thiên Thánh Giáo là Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thì thật sự rất lợi hại, nhưng thánh nữ Thu Thủy Phất Yên kém xa, năm đó nàng cũng không phải đối thủ của gia gia ngươi, huống chi bây giờ?"
"Nghe con nói, nàng bây giờ đang ở Vô Cực Huyết Hải sao? Nhanh dẫn ta đi, không cho nàng một chút giáo huấn, nàng còn tưởng cháu gái bảo bối của ta dễ bắt nạt sao?" Nhã Tung Vân quả nhiên bị Nhã Phi dẫn dụ, vỗ ngực nói.
"Tốt quá rồi, con biết gia gia của con mới là lợi hại nhất." Nhã Phi mừng rỡ, vô cùng phấn khởi, trước mặt gia gia mình, thái độ kiêu ngạo của nàng đã biến mất, giống như một đứa trẻ, rất đáng yêu.
"Rầm" đúng lúc này, cánh cửa điện đang đóng kín lại đột nhiên bị người đẩy ra, một thị nữ mặt mày hoảng hốt chạy vào, hô lớn: "Nhất Tiên đại nhân, Nhã Phi đại nhân, có chuyện lớn rồi!"
"Láo xược, ta đang nói chuyện với gia gia, ai cho phép ngươi không báo đã xông vào?" Thấy thế, Nhã Phi giận tím mặt, chỉ vào thị nữ muốn ra tay.
"Đợi chút đã." Nhưng không đợi nó ra tay, đã bị gia gia Nhã Tung Vân ngăn lại, sau khi ngăn Nhã Phi, Nhã Tung Vân nghiêm mặt hỏi: "Có chuyện gì gấp vậy, mau nói."
"Bẩm Nhất Tiên đại nhân, Nhã Phi đại nhân."
"Bên ngoài trời xuất hiện dị tượng, mời hai vị đại nhân ra xem." Cô thị nữ khẩn trương trả lời.
"Cái gì? Trời xuất hiện dị tượng?!" Nghe thấy vậy, Nhã Tung Vân và Nhã Phi đều biến sắc, sau đó Nhã Tung Vân bắt lấy Nhã Phi, thân hình khẽ động, liền hóa thành một đạo ánh sáng, bay ra ngoài điện.
Lúc này, bọn họ phát hiện, trên các hòn đảo san sát nhau đang lơ lửng ở Vô Cực Huyết Hải, rất nhiều người đã bay lên trời, đầy mặt kinh hãi ngước nhìn bầu trời đêm.
Mà ngẩng đầu quan sát, dù là Nhã Tung Vân và Nhã Phi cũng phải biến sắc mặt, trong hai mắt trừng lớn lộ ra vẻ kinh hãi tột độ.
Bởi vì ngay giờ phút này, trên bầu trời đầy sao kia, thật sự xuất hiện dị tượng. Không biết khoảng cách với bọn họ bao xa, nhưng chắc chắn là vị trí mà không ai trong bọn họ có thể với tới, tận trên ngân hà kia, vậy mà lại xuất hiện một vết nứt. Đúng vậy, đó là một vết nứt, dù là trong đêm tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đó là vết nứt, vết nứt kia đang dần dần mở rộng, giống như bầu trời bị xé rách ra vậy.
"Trời ơi, bầu trời bị xé rách, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đây là ngày tận thế trong truyền thuyết, trời muốn sập sao?!" Nhìn vết nứt càng lúc càng lớn, một vài người có tâm lý yếu bắt đầu la hét lên.
"Gia gia, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ có thần thể giáng lâm?" Nhã Phi không phải lần đầu tiên thấy loại tình huống này, khi còn nhỏ, nàng từng nhìn thấy trời hiện dị tượng một lần, lần đó có một thần thể giáng lâm ở Đông Hải, vị thần thể đó chính là Tử Linh.
"Không, dị tượng lúc thần thể giáng lâm thường rực rỡ chói mắt, điều đó đại biểu thần thể nắm giữ sức mạnh đặc thù."
"Nhưng hiện giờ thì khác, việc này không giống thần thể giáng thế, mà giống như một nhân vật đáng sợ nào đó đã mạnh mẽ xé rách bầu trời."
"Phi Nhi con nhìn kỹ xem, cái hình dạng vết nứt đó, có phải giống như một người dùng hai tay xé ra không?" Nhã Tung Vân chỉ vào vết nứt trên bầu trời đêm nói.
Sau khi nghe gia gia nói, Nhã Phi lại một lần nữa cẩn thận quan sát, hai bên vết nứt không ngừng mở rộng trên bầu trời.
Vừa nhìn kỹ thì thôi, mà cái khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã kinh ngạc tột độ của nàng, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi khó tả, ngay cả thân thể mềm mại cũng run lên, rồi run giọng nói: "Gia gia, đó, đó, rốt cuộc là cái gì vậy?!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận