Tu La Võ Thần

Chương 4445: Hậu bối Kiếm Thần

"Không ngờ rằng ở Thánh Quang tinh hà lại xuất hiện một thiên tài số một như thế này." Nhìn Sở Phong trong nháy mắt đã tăng tu vi từ Ngũ phẩm Chí Tôn lên đến Bát phẩm Chí Tôn. Ngay cả Ngu Liệt cũng phải thốt lên cảm thán, lúc cảm thán còn nhìn về phía Ngu Hồng và Ngu Dẫn. "Hai người các ngươi, thua trong tay thiên tài như vậy, tuyệt không oan uổng." "Ngay cả ta cũng không bằng hắn." Ngu Liệt nói. Lời này của hắn vừa nói ra, khiến nội tâm vốn đã dậy sóng của mọi người trở nên càng thêm mãnh liệt. Đây chính là Ngu Liệt đó, là sự khẳng định đến từ Ngu Liệt. Ngu Liệt, một thiên tài từng vang danh Thánh Quang tinh hà, thế mà lại chính miệng thừa nhận không bằng Sở Phong?
"Ngu Liệt, ngươi đừng có nhận thua dễ dàng vậy chứ?" "Như vậy thì thật không thú vị." Sở Phong nói. "Đương nhiên sẽ không, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, đến đánh với ngươi một trận." "Cho nên Sở Phong huynh, ngươi chớ có khinh địch, tuy nói ngươi Sở Phong thiên phú dị bẩm, nhưng ta Ngu Liệt cũng không phải hạng người tầm thường."
"Bang"
Ngu Liệt đang nói thì cổ tay chuyển một cái, một thanh trường kiếm quấn quanh ngọn lửa xuất hiện trong tay, đó chính là bán tôn binh của Ngu Liệt. Kiếm này vừa xuất ra, chiến lực của hắn lập tức tăng lên nhiều. Chỉ thấy một đạo hỏa quang xé rách bầu trời, thẳng đến Sở Phong mà đi, trong nháy mắt đã đến gần Sở Phong.
"Keng"
Âm thanh chói tai vang lên, một kiếm này lại bị ngăn lại. Nhìn kỹ thì mọi người phát hiện, trong tay Sở Phong cũng đang nắm một thanh trường kiếm, đó cũng là một bán tôn binh.
"Bá"
Cổ tay Sở Phong chuyển động, kiếm thế từ phòng thủ chuyển sang tấn công, vung mạnh về phía cổ Ngu Liệt. Mà Ngu Liệt bước chân lùi về sau, thân hình hơi lóe lên đã tránh được một kiếm quét ngang của Sở Phong, ngược lại vung lửa kiếm trong tay chém xuống về phía Sở Phong.
Bất quá Sở Phong thuận thế lóe mình, không những tránh được mà còn vung ngược lại một kiếm đâm tới.
"Keng keng keng"
Hỏa hoa văng khắp nơi, cả hai trường kiếm không chỉ va chạm mà còn vung chém liên tục vào bên cạnh thân thể đối phương. Đó không phải cố ý mà là do đối phương tránh được. Cả hai không thi triển bất kỳ vũ kỹ hay bí kỹ nào, mà chỉ lấy kiếm làm lưỡi đao, giao chiến với nhau.
"Sở Phong này, vậy mà lại dùng kiếm để giao thủ với Ngu Liệt?" "Đồng thời còn không hề lép vế?" Trong phút chốc, những tiếng kinh ngạc vang vọng không ngớt. Nếu Sở Phong giao đấu với người khác theo cách này, mọi người sẽ không cảm thán nhiều như vậy. Nhưng Ngu Liệt lại khác. Ngu Liệt nổi danh với kiếm pháp, nếu là những vũ khí khác, trong tay hắn có lẽ không có tác dụng gì lớn. Nhưng nếu là trường kiếm, chiến lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí chưa từng bại trận. Sở dĩ như vậy là do Ngu Liệt sau khi đạt được một bộ kiếm pháp do nhân duyên tế ngộ. Kiếm pháp này có thể dung hội quán thông với bất kỳ binh khí nào, theo tu vi cảnh giới tăng lên thì kiếm pháp này cũng sẽ tăng theo. Năm xưa, Thánh Quang Vũ cũng là người nổi danh với kiếm pháp. Nhưng khi giao đấu với Ngu Liệt lại thua dưới kiếm của Ngu Liệt. Từ đó, ngoài danh hiệu thiên tài đứng đầu Thánh Quang tinh hà, Ngu Liệt còn có một danh hiệu khác ... Hậu bối Kiếm Thần!!! Trong đám tiểu bối, hắn chính là kiếm pháp chi thần, không một ai có thể chống lại thanh trường kiếm trong tay hắn. Không chỉ riêng kiếm, bất luận vũ khí nào, chỉ cần đối diện với kiếm trong tay hắn đều sẽ thất bại. Nhưng hết lần này đến lần khác hiện tại Sở Phong lại có thể cùng Ngu Liệt giao đấu ngươi tới ta đi, bất phân thắng bại. Điều này tự nhiên khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
"Là kiếm pháp của Ngu Liệt huynh lùi bước sao?" "Hay là hạ thủ lưu tình?" "Sở Phong này làm sao có thể đánh ngang tay với hắn?" "Hắn dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì? !!!" Ngu Hồng không muốn tin vào những gì đang thấy, cảm thấy chắc chắn có nguyên do, sự kích động khiến hắn khẽ rống giận.
"Không, kiếm pháp của Ngu Liệt không hề lùi bước, hắn cũng không hề nhường nhịn Sở Phong." Trong lúc Ngu Hồng không hiểu, tộc trưởng Ngu thị thiên tộc đã lên tiếng.
"Tộc trưởng đại nhân, kiếm pháp của Ngu Liệt huynh đã không lùi bước, cũng không nhường nhịn Sở Phong kia, vậy hai người bọn họ dùng kiếm pháp đối chọi sao có thể bất phân thắng bại?" Ngu Hồng rất khó hiểu hỏi.
"Kiếm pháp của Sở Phong này cũng cao siêu không kém, không, đó không phải kiếm pháp mà là năng lực khống chế binh khí, là kinh nghiệm chiến đấu." "Sở Phong này dựa vào kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ thâm hậu, mới có thể khám phá được rất nhiều chiêu kiếm của Ngu Liệt, mới có thể cùng hắn chiến thành thế này." "Nói cách khác, cho dù Sở Phong không dùng kiếm mà là những binh khí khác, hắn vẫn có thể cùng Ngu Liệt đánh bất phân thắng bại." Tộc trưởng Ngu thị thiên tộc nói.
"Không dùng kiếm cũng có thể như vậy sao?" Đám người Ngu thị thiên tộc trợn mắt há mồm. Đây là một đánh giá kinh người như thế nào? Nhưng hết lần này tới lần khác nó lại phát ra từ miệng tộc trưởng của bọn họ, khiến cho bọn họ không tin cũng phải tin.
"Thế nhưng mà ..." Nói đến đây ánh mắt của tộc trưởng Ngu thị thiên tộc cũng trở nên như có điều suy nghĩ.
"Tộc trưởng đại nhân, sao vậy?" Không chỉ Ngu Hồng và Ngu Dẫn, ngay cả một vài thế hệ trước của Ngu thị thiên tộc cũng đang nhìn tộc trưởng của mình, muốn biết vị tộc trưởng đại nhân này đã nhìn ra điều gì.
"Một tên tiểu bối, làm sao có thể sở hữu kinh nghiệm chiến đấu thâm hậu như vậy?" "Rốt cuộc là cao nhân phương nào đã dạy bảo hắn?" "Hay là hắn đã trải qua những chuyện gì?" Tộc trưởng Ngu thị thiên tộc nhíu mày nhìn Sở Phong như đang suy tư điều gì. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy trên một tên tiểu bối, hai chữ 'sâu không lường được' này.
"Bá"
"Phụt"
Đột nhiên, một đạo hàn mang quét qua, một dòng máu tươi theo đó nở rộ. Ngu Liệt vốn đang giao chiến với Sở Phong đột nhiên nhanh chóng lùi lại, thoát khỏi vòng chiến. Và khi hắn vừa lùi ra, mọi người có thể thấy trên gương mặt của Ngu Liệt xuất hiện một vết thương. Vết thương đó rất nhạt nhưng là vết kiếm. Ngu Liệt vậy mà lại bị thương, hắn là người được vinh danh hậu bối Kiếm Thần, lại giao đấu kiếm pháp với người khác mà lại bị đối phương đánh bị thương. Còn đối phương lại không hề bị tổn hại gì. Ngu Liệt, vậy mà bại rồi? !!!
"Sở Phong huynh đệ, kiếm pháp thật hay." "Kiếm của ta, Ngu Liệt, đã từng cùng rất nhiều người luận bàn, không chỉ có kiếm, mà còn có đao, thương, kích, búa, cho dù là bất kỳ vũ khí nào, chỉ cần là người cùng thế hệ không ai có thể thắng nổi kiếm trong tay ta." "Nhưng hôm nay ta lại bại dưới tay ngươi." "Đáng giá, đời này ta, Ngu Liệt, có thể gặp được một đối thủ như ngươi cũng đáng rồi." "Thật thoải mái, thật sự quá thoải mái !!!" "Ha ha ha !!!" So kiếm pháp, tuy Ngu Liệt bại nhưng lại không hề khó chịu mà ngược lại hưng phấn cười ha hả. Có thể thấy cuộc tỷ thí này với Sở Phong đã làm hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
"Oanh"
Nhưng đột nhiên cổ tay Ngu Liệt rung lên, trường kiếm trong tay hắn bốc cháy, trở nên càng thêm hung mãnh. Mà lúc này, đôi mắt của Ngu Liệt cũng trở nên sắc bén. "Nhưng Sở Phong huynh, cuộc tỷ thí này vẫn chưa phân thắng bại." "Tiếp theo, ta, Ngu Liệt sẽ dùng đến bản lĩnh giữ nhà." Dứt lời, không chỉ thanh trường kiếm trong tay mà cả người hắn cũng bốc lên ngọn lửa. Nhưng ngọn lửa đó lại không có màu đỏ mà là màu bạc.
"Trời ạ, trận thế đó, chẳng lẽ là ... tuyệt kỹ thành danh của Ngu Liệt." "Tam đoạn tôn cấm, Liệt Diễm Phần Thiên" "Ngu Liệt huynh, rốt cuộc cũng nghiêm túc sao?" Nhìn thấy sự biến hóa lúc này của Ngu Liệt, những tiểu bối Ngu thị thiên tộc vốn đang rất phiền muộn, lại một lần nữa trở nên kích động. Tuy rằng kiếm pháp của Ngu Liệt rất cao siêu, được vinh danh hậu bối Kiếm Thần. Nhưng tộc nhân Ngu thị thiên tộc đều biết rõ, Ngu Liệt sử dụng võ kỹ lại càng lợi hại hơn. Kiếm pháp chỉ là thứ nhất, võ kỹ mới là sát chiêu của Ngu Liệt!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận