Tu La Võ Thần

Chương 2365: Tranh chấp

Chương 2365: Tranh chấp Hạn Bạt đầm nước đọng, dù tên là đầm, nhưng diện tích của nó lại vô cùng lớn. Đầm nước sâu hun hút, tựa biển không đáy, đồng thời vũng nước này không phải nơi người bình thường có thể đến. Bởi vì đầm nước một màu đen kịt, giống như mực tàu, lại tỏa ra mùi nồng nặc khiến người buồn nôn, chỉ nhìn thôi cũng biết, đây không phải nước bình thường. Mà thực tế, nó quả không phải nước bình thường, là một loại nước độc, người có tu vi dưới Võ Đế không thể vào nước, bằng không sẽ trúng độc mà chết, trực tiếp hóa thành nước máu, tan vào trong đó. Vì vậy, Hạn Bạt đầm nước đọng này, mùi gây buồn nôn của nó, phần nhiều là từ mùi tanh của máu, điều này cho thấy đã từng có vô số sinh mạng phải bỏ mạng tại đây. Không những đầm nước đen kịt, ngay cả khí bốc ra từ đầm cũng màu đen, hắc khí tựa mây đen, che khuất bầu trời, người bình thường ở trong đó căn bản không thể nhúc nhích nửa bước, cái gì cũng không thấy. Tuy nhiên, tu võ giả đạt đến cảnh giới nhất định, thị lực vượt xa người thường, cho dù là Bán Tổ cường giả, cũng có thể không bị sương mù nơi đây cản trở, huống chi Sở Phong ba người, lại là giới linh sư xuất sắc như vậy? Sương mù đen tối ở đây, dưới mắt họ chẳng khác nào hư vô.
Trước mắt, Sở Phong ba người nhờ hai giới linh Tiên Linh giới cường đại mở đường, cấp tốc bay lượn trong Hạn Bạt đầm chết đen ngòm này. Ánh mắt Sở Phong ngưng trọng, nhìn chăm chú phía trước, tâm trạng vừa vui mừng vừa lo lắng. Tô Nhu, Tô Mỹ, là hai nữ tử hắn quen từ thời niên thiếu, vì hắn mà trả giá rất nhiều, giúp đỡ Sở Phong vô cùng to lớn, từng nhiều lần bảo vệ Sở Phong, thậm chí suýt nữa hi sinh tính mạng. Ngay từ khi còn nhỏ, Sở Phong đã từng thề, sau này trưởng thành sẽ bảo vệ hai nữ tử này cả đời. Nhưng Nguyệt Tiên lại cướp đi nhục thân của Tô Nhu và Tô Mỹ ngay trước mặt Sở Phong, mà hắn lại bất lực. Đây là một khúc mắc trong lòng Sở Phong, hắn luôn cực kỳ hổ thẹn, cảm thấy mình không bảo vệ tốt người phụ nữ của mình, có lỗi với Tô Nhu và Tô Mỹ. Hiện tại, có khả năng đây là cơ hội giải cứu Tô Nhu và Tô Mỹ, bày ngay trước mắt Sở Phong, nội tâm hắn tự nhiên kích động khác thường. Thế nhưng, hắn cũng sợ, sợ rằng đó không phải là Tô Nhu và Tô Mỹ.
“Huynh...Huynh đệ, đưa bản đồ kia của ngươi...nhanh cho ta xem một chút nào.” Vương Cường chợt lên tiếng.
“Ừ.” Sở Phong đưa bản đồ cho Vương Cường.
“Quả nhiên.” Ánh mắt Vương Cường hơi thay đổi.
“Sao thế?” Sở Phong hỏi, hắn nhìn ra, Vương Cường phát hiện ra điều gì.
“Con đường này, giống với con đường đến chỗ bảo tàng của ta.” Vương Cường nói.
“Giống nhau?” Sở Phong và Triệu Hồng đều ngạc nhiên.
“Thật sự là giống nhau, theo như bản đồ bảo tàng của ta, tiếp tục tiến lên một lát sẽ xuất hiện cửa ải đầu tiên, nơi đó…là khu vực không thể ngự không, nhất định phải xuống nước, mà bên trong ao nước đó có lực hút cường đại, người có tu vi dưới Bán Tổ sẽ không thể thoát khỏi lực hút kia.” “Nhưng đối với ba người chúng ta thì ngược lại chẳng có uy hiếp gì, có điều…khu vực có lực hút kia, lại đúng là điểm cuối cùng trên bản đồ của ngươi.” Vương Cường nói.
“Nói như vậy, nếu như Triệu Du không lừa chúng ta, vậy hai người có thể là Tiểu Nhu và Tiểu Mỹ, chính là đang tu luyện ở cửa ải đầu tiên mà ngươi nói?” Sở Phong hỏi.
“Rất có khả năng...vô cùng có khả năng.” Vương Cường nói.
“Mặc kệ, không ngăn được chúng ta, chúng ta trực tiếp đi qua là được.” Triệu Hồng vừa dứt lời liền nói với hai giới linh: “Nhanh hơn chút nữa.” Vút— Vừa nghe Triệu Hồng nói, hai giới linh lập tức tăng tốc độ, Sở Phong mấy người tựa ánh sáng, nhanh chóng xuyên qua vùng trời của Hạn Bạt đầm nước đọng đen ngòm.
“Đến rồi.” Bỗng nhiên, hai giới linh dừng lại, ánh mắt Sở Phong ba người cũng cảnh giác nhìn về phía trước. Nơi đó, nhìn bề ngoài chẳng có gì khác thường, giống với những khu vực khác của Hạn Bạt đầm nước đọng. Nhưng…đó lại là điểm cuối trên bản đồ Triệu Du đưa cho, đồng thời cũng là cửa ải mà Vương Cường nhắc tới.
“Hoàn toàn không có ai, Sở Phong, xem ra ngươi bị lừa rồi, chúng ta quay lại thôi, hảo hảo dạy dỗ cái tên vương bát đản kia một trận.” Triệu Hồng vừa nói vừa muốn quay đầu.
“Chờ một chút.” Nhưng Sở Phong giơ tay ngăn Triệu Hồng lại, nói: “Hình như hắn không lừa chúng ta, nơi đó thật sự có dấu vết tu luyện, thời gian cũng không lâu lắm.” “Thật vậy sao?” Nghe vậy, Triệu Hồng và Vương Cường đều kinh ngạc, bởi hai người bọn họ đều không nhìn ra, nơi đó từng có ai tu luyện.
“Chỉ là người đã đi rồi, chúng ta đến muộn một bước.” Sở Phong nói.
“Huynh đệ, vậy vậy…nơi đó có khí tức của Tô Nhu và Tô Mỹ không?” Vương Cường hỏi Sở Phong.
“Không có khí tức của hai người họ.” Sở Phong tiếc nuối lắc đầu. Thất vọng, nhưng giờ phút này nội tâm Sở Phong, không chỉ có thất vọng.
“Sở Phong, mặc dù không biết hai nữ tử kia đối với ngươi quan trọng đến nhường nào, nhưng đừng quên mục đích của chúng ta tới đây, nếu như bọn họ đã đi rồi, chúng ta chỉ còn cách tiếp tục tiến lên, dù sao bảo tàng của tướng công ta còn ở phía trước.” Triệu Hồng nói.
“Không thể cứ như vậy mà tiến lên.” Sở Phong nói.
“Vì sao?” Triệu Hồng và Vương Cường đồng thanh hỏi.
“Huynh đệ, nơi đây là con đường duy nhất tới chỗ bảo tàng kia sao?” Sở Phong hỏi Vương Cường.
“Đúng, đúng vậy… Theo bản đồ của ta, nhất định phải qua đây, nếu như đi đường vòng sẽ bị trận pháp ảnh hưởng, vĩnh viễn không thể tìm thấy chỗ bảo tàng của ta.” Vương Cường nói.
“Nói cách khác, nhất định phải theo đường trên bản đồ mà đi đúng không?” Sở Phong hỏi.
“Bản đồ ghi như thế.” Vương Cường gật đầu.
“Sở Phong, ngươi phát hiện điều gì sao?” Triệu Hồng hỏi.
“Nơi này nhìn thì không có gì khác thường, nhưng thực tế lại ẩn giấu nguy hiểm, còn là loại nguy hiểm nào thì ta chưa nói rõ được, nhưng tuyệt đối không chỉ là chuyện mất khả năng ngự không và lực hút dưới nước đơn giản như Vương Cường nói.” Sở Phong nói.
“Nhưng…sao ta lại không nhìn ra điều gì bất thường?” Ánh mắt Triệu Hồng khẽ thay đổi, lộ vẻ nghi hoặc, dù sao nàng không chỉ là Tiên bào Giới Linh sư, mà còn nắm giữ thủ đoạn quan sát rất mạnh.
“Thật không dám giấu giếm, ta nắm giữ một thủ đoạn quan sát, tên là Thiên Nhãn, con mắt này chưa từng lừa ta, nó nhiều lần giúp ta phán đoán cát hung.” “Lần này nó cho ta tín hiệu không tốt lắm, vì an toàn chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Sở Phong nói.
“Huynh đệ, ngươi…ngươi muốn làm gì?” Vương Cường hỏi.
“Bố trí một tòa trận pháp, như vậy sẽ có thể an toàn vượt qua.” Sở Phong vừa nói, vừa vẽ một bản thiết kế bố trí trận pháp. Đây là một loại trận pháp tựa đám mây, đứng trên trận pháp này sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lực lượng đặc thù của khu vực kia, ba người Sở Phong có thể đứng trên trận pháp, ngự không mà đi, an toàn vượt qua. Theo Sở Phong, đây là cách bảo đảm nhất.
“Tòa trận pháp này, dù ba người chúng ta hợp lực bố trí cũng cần hết sáu tiếng đồng hồ.” “Mà, với thủ đoạn quan sát của ta thì căn bản không phát hiện ra trong ao nước phía trước có nguy hiểm gì chưa biết.” “Chưa kể, bố trí trận pháp này vừa tốn thời gian, vừa tốn kết giới chi lực của chúng ta, quan trọng nhất là… việc này hoàn toàn vẽ vời thêm chuyện.” Triệu Hồng nói.
“Triệu Hồng, xin ngươi tin tưởng ta, Vương Cường là huynh đệ tốt nhất của ta, ngươi cũng là bạn của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm phí thời gian của các ngươi.” Sở Phong nói.
“Sở Phong, ta cũng xin ngươi tin tưởng ta, thủ đoạn quan sát của ta, có thể không bằng ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không sai, ta tin vào những gì mình thấy.” “Mà điều ta thấy, phía trước… hoàn toàn không có nguy hiểm như ngươi nói, chúng ta có thể an toàn đi qua mà không cần bất kỳ thủ đoạn nào.” “Ngoài ra, ta nhắc lại cho ngươi một điểm, chúng ta có thể an toàn đến được đây, tất cả đều là nhờ Triệu Hồng ta chứ không phải Sở Phong ngươi.” Triệu Hồng nói với Sở Phong từng chữ một, giọng điệu đã có chút không hài lòng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận