Tu La Võ Thần

Chương 5954: Huyết mạch kỹ hạn chế

Chương 5954: Hạn chế của kỹ năng huyết mạch Tiên Hải Sóc Nhất bị ném vào ngục, sau khi cơn giận qua đi, hắn cũng dần tỉnh táo lại. Cuối cùng hắn cũng ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn. Nhưng hắn vẫn không hiểu. Tại sao người kia lại biết Tiểu Ngư Nhi? Vì sao Tiểu Ngư Nhi lại nhìn hắn với ánh mắt hung ác như vậy? Dù sao theo Tiên Hải Sóc Nhất nghĩ, dù hắn và Tiểu Ngư Nhi không liên lạc với nhau mấy năm nay, nhưng tình cảm trước đây vẫn còn chứ. Ít nhất so với những tộc nhân khác, vị trí của hắn trong lòng Tiểu Ngư Nhi chắc chắn không hề tầm thường. Nhưng lúc nãy, hắn đã phát hiện ra sát ý trong mắt Tiểu Ngư Nhi. Vậy thì còn đâu tình xưa nghĩa cũ để mà nói? Tiểu Ngư Nhi rõ ràng muốn g·iết hắn.
"Sóc Nhất, ngươi điên rồi sao?"
Đột nhiên, cửa ngục mở ra, mẹ của Tiên Hải Sóc Nhất đi vào, bà đã khóc đến mắt sưng húp.
"Mẹ, con biết con sai rồi, nhưng mà... Nhưng mà cái tên kia, hắn dựa vào cái gì mà được Ngư Nhi cùng hắn tu luyện, hắn là cái thá gì chứ, con thật không nhịn nổi." Tiên Hải Sóc Nhất giải thích lý do khiến hắn xúc động.
"Sóc Nhất à Sóc Nhất, con tu luyện đến ngốc rồi à, con thật sự không biết vị đại nhân Sở Phong kia là người như thế nào sao?" Mẹ của Tiên Hải Sóc Nhất khó có thể tin nhìn Tiên Hải Sóc Nhất.
"Ngài... ngài gọi hắn là đại nhân?" Nhìn vẻ mặt của mẹ mình, Tiên Hải Sóc Nhất mới đột nhiên ý thức được, có lẽ mình đã đ·á·n·h giá sai về thân phận của Sở Phong. Người kia dường như không phải kẻ phế vật, nếu không thì sao mẹ hắn lại gọi hắn là đại nhân chứ, thế là hắn vội vàng hỏi, "Hắn... Chẳng lẽ thân phận rất đặc biệt sao?"
"Đương nhiên."
"Đừng nói là mẹ con ta, trong giới tu võ mênh mông ngày nay, e rằng không có mấy ai muốn đắc tội với hắn." Mẹ của Tiên Hải Sóc Nhất liền thuật lại cho Tiên Hải Sóc Nhất về thân phận và những chuyện đã xảy ra với Sở Phong.
Khi biết Sở Phong là con trai của Giới Thiên Nhiễm, Tiên Hải Sóc Nhất đã trợn mắt há hốc mồm, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Khi biết Sở Phong dám nghênh chiến Thất Giới Thánh Phủ, rồi còn có thể toàn thân trở ra, Tiên Hải Sóc Nhất đã hoàn toàn suy sụp, khó mà đứng thẳng.
Khi biết Sở Phong quét ngang hết tất cả tiểu bối viễn cổ đương thời, đứng đầu trong giới tiểu bối đương thời, ngay cả Tiên Hải Thiếu Vũ và Tiên Hải Ngư Nhi cũng không bằng hắn.
Tiên Hải Sóc Nhất càng thêm mặt xám như tro, mắt đầy vẻ sợ hãi, như một đống bùn nhão nằm bẹp trên mặt đất, không còn sức đứng lên.
Hắn cuối cùng cũng biết, vì sao vị trưởng lão kia lại sợ Sở Phong như vậy, chỉ bởi vì hắn phóng t·h·í·c·h s·á·t ý mà đã trực tiếp bị bắt giam vào đây. Cũng vì vậy mà hắn đã hiểu, vì sao Tiên Hải Ngư Nhi lại nhìn hắn bằng ánh mắt đáng sợ đến như vậy. So với Sở Phong, thì hắn tính là cái gì?
Lời mẹ hắn thuật lại giống như từng nhát búa tạ, không ngừng đánh vào đầu hắn, nhưng lại thức tỉnh hắn. Hắn nằm trên mặt đất, trợn to mắt, bờ môi run rẩy, yếu ớt phun ra mấy chữ, "Mẹ, có phải là con ch·ết chắc rồi không?"
"Sóc Nhất, may mắn là đại nhân Sở Phong đại lượng, không có truy cứu chuyện này, nhưng con ở trước mặt mọi người vô lễ với quý khách như vậy, nên không thể không bị phạt."
"Con sẽ bị giam ở ngục trăm năm, nhưng sau trăm năm, có thể tiếp tục tu luyện." Mẹ của Tiên Hải Sóc Nhất nói.
"Trăm năm?" Nếu là trước kia, nghe thời gian này, Tiên Hải Sóc Nhất nhất định sẽ phát điên. Trăm năm sau, hắn sẽ không còn là tiểu bối nữa. Nhưng giờ đây khi nghe cái trăm năm này, hắn lại thở phào nhẹ nhõm. Đắc tội nhân vật như Sở Phong, chỉ bị giam cầm trăm năm, hắn biết rằng đây là một sự trừng phạt rất nhẹ rồi. Còn về mộng tưởng theo đuổi Tiểu Ngư Nhi, trước sinh t·ử thì những thứ đó không còn quan trọng nữa.
"Mẹ, mẹ nói Sở Phong, không có chỗ nương tựa, chỉ dựa vào bản thân, từ một nơi như Tổ Võ Thiên Hà mà đi lên?" Tiên Hải Sóc Nhất hỏi.
"Đúng vậy, ít nhất thì hiện tại, xem ra phía sau Sở Phong đại nhân, x·á·c thực không có ai chống lưng cho cậu ta cả." Mẹ của Tiên Hải Sóc Nhất nói.
Nghe được lời này, vẻ mặt Tiên Hải Sóc Nhất vô cùng phức tạp, đó là một loại tuyệt vọng, cũng là một sự thoải mái. Người dù có điên cuồng thế nào, gặp qua một số chuyện rồi cũng sẽ biết tỉnh ngộ. Sự xuất hiện của Sở Phong, đã làm cho Tiên Hải Sóc Nhất tỉnh ngộ lại. Hắn biết, dù hắn có cố gắng đến đâu đi nữa thì cũng không có khả năng so được với Sở Phong. Với điều kiện tu luyện như thế này mà còn không bằng người ta, vậy thì còn lấy cái gì để mà theo đuổi nữa?
Có lẽ trước đây trong mắt hắn, Sở Phong thật sự là một nhân vật không đáng để mắt tới. Nhưng bây giờ thì hắn lại chẳng thể lọt nổi vào mắt Sở Phong nữa rồi. Dù sao thì, đến những thiên tài có danh tiếng nhất trong giới tu võ mênh mông cũng đã trở nên mờ nhạt trước Sở Phong, huống chi là hạng người như hắn.
...
Phía trước trận truyền tống của tộc Tiên Hải Ngư.
Tiểu Ngư Nhi không nỡ nhìn Sở Phong, "Đại ca ca, huynh có việc thì Ngư Nhi sẽ không giữ huynh nữa, nhưng mà đợi khi nào huynh rảnh, nhất định phải đến tìm ta chơi nhé, lần sau huynh đến chắc anh hai của ta cũng ở đó luôn."
"Nhất định."
Sau khi cáo biệt, Sở Phong liền bước vào trận truyền tống.
Sở Phong cũng không hề rời khỏi Tiên Hải Thiên Hà, ngược lại hắn lại truyền tống đến một thế giới ở Tiên Hải Thiên Hà. Thế giới này có thể kết nối trực tiếp đến trận truyền tống của Cửu Thiên Bí Địa. Sử dụng trận truyền tống của Cửu Thiên Bí Địa, việc đi đường sẽ nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Sở Phong trước tiên đã đến một thế giới có khá nhiều người của Thất Giới Thiên Hà.
Thu hoạch từ việc luyện hóa châu võ lực bán thần mà Sở Phong đạt được ở tộc Tiên Hải Ngư, đã đủ để Sở Phong đột phá. Sở Phong không đột phá ở tộc Tiên Hải Ngư, chính là vì sợ gây ra phiền phức không cần thiết.
Vì thế, hắn chọn đột phá tại Thất Giới Thiên Hà.
Thiên lôi lại xuất hiện, bao trùm chân trời, rất nhanh lại giáng xuống phía dưới.
Cảnh tượng này, ngay lập tức thu hút sự chú ý của các cao thủ của Thất Giới Thánh Phủ đang đóng quân tại thế giới này.
Bởi vì dị tượng này quá mức kinh người, trong giới tu võ mênh mông ngày nay, người có thể gây ra dị tượng như thế e rằng chỉ có một.
Thế là các cao thủ trước tiên đều bay vọt về hướng dị tượng thiên lôi giáng xuống.
Đến khi họ đuổi tới nơi, tất cả đều cảm thấy một sự bất an trào lên trong đầu.
Ở nơi thiên lôi giáng xuống, có một hàng chữ lớn đang trôi nổi trên không trung.
"Thất Giới Thánh Phủ, một lũ rác rưởi. Sở Phong ông cho các ngươi địa bàn, đến đi tự nhiên."
Khiêu khích, đây là sự khiêu khích tuyệt đối! ! !
Nhưng họ sợ đây không chỉ đơn thuần là khiêu khích, mà họ còn sợ Sở Phong sẽ làm ra chuyện gì đó nữa.
"Tìm, lập tức đi tìm, bất kể thế nào cũng phải tìm cho ra Sở Phong này."
"Mặt khác đem việc này báo lên trên phủ, để các đại nhân trong phủ định đoạt."
Sau khi nhận lệnh, các trưởng lão Thất Giới Thánh Phủ lập tức tản ra, lùng sục nơi Sở Phong xuất hiện. Nhưng họ biết, với thực lực của họ, rất khó bắt được Sở Phong....
Về phần Sở Phong, ngay khi đột phá hắn đã rời khỏi nơi này.
Việc đột phá ở đây của Sở Phong, không chỉ riêng là để khiêu khích mà là để đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương.
Mục tiêu tiếp theo của Sở Phong, chính là Đồ Đằng Thiên Hà. Trước tiên gây ra náo động ở đây, thì dị tượng thiên lôi này chính là chứng minh tốt nhất. Chuyện này chắc chắn sẽ khiến Thất Giới Thánh Phủ chú ý, nếu không cẩn thận có thể họ sẽ phái cao thủ đến bắt Sở Phong.
Nhưng ai mà ngờ, Sở Phong thông qua Cửu Thiên Bí Địa truyền tống, có thể trong vòng hai ba canh giờ đã có thể vượt qua được một thiên hà.
Lúc này, Sở Phong đang ở trong đường hầm truyền tống thông đến Đồ Đằng Thiên Hà, và ở trong đường hầm truyền tống này, Sở Phong còn bố trí một trận pháp chữa thương. Còn hắn thì đang hôn mê trong trận pháp, không biết bao lâu thì mới mở mắt ra.
"Quả nhiên, vẫn còn có giới hạn."
Sau khi tỉnh lại, Sở Phong không khỏi cảm thán.
Thì ra vừa nãy Sở Phong đã làm một thử nghiệm. Lúc trước, lục phẩm Bán Thần, khi sử dụng kỹ năng huyết mạch, có thể thu được chiến lực ngang với nhị phẩm Chân Thần. Sở Phong muốn biết, bây giờ hắn đã là thất phẩm Bán Thần thì chiến lực có tiếp tục tăng lên hay không.
Dù sao thì, dựa trên nền tảng thất phẩm Bán Thần, Sở Phong còn thi triển lôi văn, lôi đình áo giáp, lôi đình cánh chim, không chỉ có thể nâng tu vi lên đến cửu phẩm Bán Thần, mà còn có thể chuyển một phần huyết mạch lực thành chiến lực nghịch thiên.
Nhưng khi sử dụng kỹ năng huyết mạch, chiến lực của Sở Phong vẫn ngang với nhị phẩm Chân Thần, không có tiến triển gì thêm. Điều này khẳng định, kỹ năng huyết mạch Thần Lôi Phú, cũng có giới hạn của nó.
"Tiền bối, tại sao kỹ năng huyết mạch mà ngài truyền cho con, dường như đã đạt đến cực hạn rồi?"
"Là vấn đề ở con sao?"
Sở Phong hỏi Lôi Đình Cự Thú trong cơ thể. Bởi vì hắn muốn làm rõ, đây là giới hạn của bản thân kỹ năng huyết mạch, hay là do năng lực của hắn hiện tại không đủ, từ đó gây ra giới hạn.
Nhưng Lôi Đình Cự Thú không trả lời, rõ ràng là không muốn cho Sở Phong bất kỳ chỉ dẫn nào về vấn đề này.
Sở Phong cũng biết điều đó nên không hỏi nhiều nữa. Nhưng hắn lại hy vọng đó là do khả năng của bản thân mình. Bởi vì hắn sẽ còn tiến bộ, sớm muộn cũng sẽ gỡ bỏ được giới hạn.
Trải qua một phen di chuyển, Sở Phong cuối cùng cũng đã đến di tích của Tổ Võ Giới Tông, ở Đồ Đằng Thiên Hà.
Nhưng di tích này lại hoàn toàn khác so với những gì mà Sở Phong đã tưởng tượng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận