Tu La Võ Thần

Chương 6148: Ôm chặt đùi

Chương 6148: Ôm chặt đùi
Gặp Âu Dương cuồng Phi như vậy hống hách, Sở Phong cũng không ra tay nữa, mà cùng Tiểu Ngư Nhi cùng nhau đi ra khỏi cái lồng sắt.
Bình thường, Sở Phong rất muốn báo thù cho Long Thừa Vũ vì chuyện Âu Dương cuồng Phi đã đả thương hắn.
Nhưng vì không rõ thực lực cụ thể của lão già kia.
Sở Phong không chắc Long Mộ Chanh có phải là đối thủ của lão ta không.
Lúc này, vẫn là cố gắng hòa giải thì hơn.
Hơn nữa một quyền của Tiểu Ngư Nhi còn nặng hơn cú đánh của Âu Dương cuồng Phi vào Long Thừa Vũ. Coi như là đã báo thù.
"Ta sát, Sở Phong, thì ra ngươi là Giới Linh Sư chân long ngũ phẩm."
"Xem ra tình báo của chúng ta vẫn chưa chuẩn, sao trước đây nghe nói ngươi còn chưa đạt tới nhất phẩm chân long?"
Âu Dương cuồng Phi theo sát phía sau đi ra.
Nhưng lập tức nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi: "Vị cô nương này, không biết tên là gì?"
Nhìn ra được, so với Sở Phong, giờ phút này hắn rõ ràng hứng thú với Tiểu Ngư Nhi hơn.
Ví dụ như đám tiểu bối Âu Dương thiên tộc nữ tử, thậm chí một vài tiểu bối nam tử, ánh mắt nhìn Sở Phong đều đặc biệt nóng rực.
Nhưng Âu Dương cuồng Phi nhìn Sở Phong thì không như vậy, ngược lại ánh mắt nhìn Tiểu Ngư Nhi mới là cực nóng.
"Chờ ngươi có thể đánh thắng ta thì hỏi lại." Tiểu Ngư Nhi có lẽ cũng thấy Âu Dương cuồng Phi quá hống hách nên cũng không lạnh lùng như trước, ngược lại là cười nhẹ.
Mỹ nữ sở dĩ là mỹ nữ.
Đôi khi không chỉ ở tướng mạo, mà còn ở khí chất và cảm giác không thể thay thế được, càng làm cho người ta thấy đặc biệt và mê muội hơn.
Cũng như Tiểu Ngư Nhi, giờ phút này nàng đang ngụy trang khuôn mặt, tuy không xấu nhưng chưa hẳn đã xinh đẹp.
Đừng nói so với dung mạo thật của nàng, ngay cả đám nữ tử tiểu bối Âu Dương thiên tộc ở đây, ai cũng xinh đẹp hơn Tiểu Ngư Nhi sau khi ngụy trang.
Tuy Sở Phong cũng có thể nhìn ra, trong số những cô gái đó có người đã trang điểm kỹ càng, nhưng cũng không thiếu người có nhan sắc tự nhiên trời ban.
Nhưng nụ cười vừa rồi của Tiểu Ngư Nhi lại hơn tất cả mọi người, dù là khuôn mặt tinh xảo thuần khiết tự nhiên của Long Mộc Hi cũng bị lu mờ.
Long Thừa Vũ còn nhìn đến ngẩn ngơ.
Chưa nói đến Âu Dương cuồng Phi bị mê hoặc đến mức miệng ngoác lên cười, sau đó ánh mắt kinh ngạc, nắm chặt tay cổ vũ bản thân: "Cô nương cứ yên tâm, ta Âu Dương cuồng Phi thân là thiên tài mạnh nhất Âu Dương thiên tộc, nhất định không làm phụ danh hào Âu Dương thiên tộc, cũng cảm tạ cô nương đã cho ta động lực, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ biết được tên của ngươi."
Nghe vậy, Tiểu Ngư Nhi và những người khác thì không sao.
Lão già kia lại liếc mắt, nghĩ bụng ngươi thích con gái người ta thì liên quan gì đến danh hào Âu Dương thiên tộc.
"Hiện tại, Sở Phong bọn họ có thể vào chưa?" Long Mộ Chanh nhìn về phía lão già kia.
Tuy rằng người gây sự vừa rồi là Âu Dương cuồng Phi.
Nhưng ai cũng thấy, đó là do lão già Âu Dương thiên tộc kia ngầm đồng ý.
Người thực sự cản đường, cũng chính là lão già kia.
"Sở Phong quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu bối thời nay, không thể khinh thường."
"Chỉ là Cuồng Phi khiêu chiến Sở Phong tiểu hữu, cũng không phải là cố ý gây sự."
Nói xong, ông lão phất tay áo một cái.
Cửa chính hướng Thái Cổ Sát Hải trong đại điện, ầm một tiếng, trong chớp mắt đã mở ra.
Qua cánh cửa lớn, khung cảnh hùng vĩ bao la hiện ra trước mắt.
Thế giới bên ngoài cửa vốn là thiên địa rộng lớn.
Nhưng giờ phút này liếc mắt nhìn lại, toàn là sương mù đen cuồn cuộn bốc lên.
Sương mù cuồn cuộn không ngừng, biến hóa khôn lường. Lúc thì móng vuốt sắc nhọn, lúc thì răng nanh, lúc thì xuất hiện những con mắt khổng lồ, tựa như ác ma ẩn mình trong bóng tối quan sát thế nhân.
Nhưng ngay trước cửa chính có một con đường, cuối đường là một vòng xoáy sương mù xuyên qua thiên địa.
Hiển nhiên đó là một cánh cổng, có thể xuyên qua sương mù, tiến vào cửa Thái Cổ Sát Hải.
Sở Phong hướng vòng xoáy đó đi tới, Tiểu Ngư Nhi và những người khác theo sát phía sau.
Nhưng Long Mộ Chanh và những người khác thì không đi theo, Thái Cổ Sát Hải là nơi thí luyện, chỉ có tiểu bối mới được vào.
Từ lúc rời cung điện, tựa như bước vào một thế giới khác, tiếng gió gào thét giống như tiếng gầm thét của ức vạn mãnh thú bên tai.
Kết giới, võ lực đều vô dụng, sẽ bị cuồng phong xuyên qua, chỉ có thể dựa vào nhục thân mạnh mẽ chống đỡ.
Quần áo của mấy người Sở Phong bị thổi bay phấp phới, nếu không phải quần áo vốn được tạo ra từ bảo vật thì có lẽ đã bị thổi nát trong nháy mắt.
Nhưng may mắn thay, dù sao thì mấy người Sở Phong cũng đều là những người từng trải chiến trường, đều cố gắng chịu đựng.
Rất nhanh, đã đến gần vòng xoáy.
"Sở Phong, không phải ta Âu Dương cuồng Phi làm khó các ngươi."
"Các ngươi hẳn là cũng cảm nhận được, không có bản lĩnh nhất định thì muốn đến gần cái vòng xoáy kia cũng khó khăn."
"Nhưng các ngươi có thể quay về ngay bây giờ, vì vòng xoáy đó căn bản không thể vào được."
"Chúng ta cùng nhau nghiên cứu xem, làm thế nào mới vào được…"
Âu Dương cuồng Phi đang đắc ý nói, nhưng lời nói đến miệng thì không thốt ra được nữa.
Chỉ thấy vòng xoáy bùng lên ánh sáng kỳ dị, Sở Phong dẫn đầu bước vào trong, biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay sau đó Long Thừa Vũ, Long Mộc Hi, Tiểu Ngư Nhi cũng bị vòng xoáy nuốt chửng.
"…" Âu Dương cuồng Phi hoàn toàn câm nín, lập tức nhìn về phía ông lão sau lưng.
"Còn ngẩn người ra đó làm gì, không mau vào theo?" Ông lão thúc giục, thậm chí có chút nóng nảy.
Nghe vậy, Âu Dương cuồng Phi và hơn mười tiểu bối đều không dám chậm trễ, vội vã lao ra khỏi cung điện, chạy về phía vòng xoáy.
Động tác của bọn họ rất vững vàng, rõ ràng là trước đó đã thử nhiều lần, đã có kinh nghiệm.
Nhưng dù vậy, kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết, vẫn có vài tiểu bối bị thổi ngược trở lại.
Bọn họ không chỉ có tu vi Bán Thần cảnh mà thực lực cũng kém hơn những người kia.
Lão già Âu Dương thiên tộc giờ phút này không còn tâm trạng quan tâm mấy người bị thổi ngược trở lại nữa.
Ánh mắt dán chặt vào Âu Dương cuồng Phi và những người khác.
Mãi đến khi nhìn thấy Âu Dương cuồng Phi và những người khác thuận lợi tiến vào vòng xoáy, lúc này ông ta mới thở dài một hơi.
Sau đó, ông phất tay áo một cái, một cánh cửa khác của điện mở ra, ông xòe lòng bàn tay, một con hạc giấy vùng vẫy đứng dậy, rồi nhanh chóng bay ra.
"Sao, trước đó tiểu bối trong tộc ngươi vào không được sao?" Long Mộ Chanh cười tủm tỉm nhìn ông lão.
"Có lẽ trước đó chưa phải thời điểm, hiện tại mới chính thức mở ra." Ông lão cười đáp.
Nụ cười của Long Mộ Chanh trở nên đầy ẩn ý, thực ra nàng muốn nói, có phải là do những người đến trước năng lực không đủ nên không vào được hay không.
Nhưng nghĩ một chút, vẫn là giữ thể diện cho lão già này, dù sao hiện tại, Âu Dương thiên tộc này vẫn có chút thực lực.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ không giống những chủng tộc viễn cổ khác, biểu hiện sự thù địch tuyệt đối với các võ giả đương thời.

Sở Phong và những người khác xuyên qua vòng xoáy, xung quanh vẫn là sương mù, chỉ dưới chân có một con đường, kéo dài vào sâu bên trong.
Nhưng cũng có sự khác biệt, đầu tiên là cuồng phong đã biến mất.
Và nữa là, phía trước không còn là vòng xoáy hắc vụ mà là một con đường sâu hơn.
Nhưng với ánh mắt của Sở Phong và những người khác, có thể nhìn thấy cuối con đường bên ngoài chính là Thái Cổ Sát Hải.
Với tốc độ của bọn họ, thực ra có thể trong nháy mắt đã đi ra khỏi con đường này.
Nhưng Sở Phong cảm thấy, nơi đây không có lực cản mà vẫn thiết lập một con đường này, có thể ẩn giấu manh mối gì đó.
Mọi người cũng đều thấy lời Sở Phong nói có lý, liền đi theo Sở Phong chậm rãi tiến lên.
"Thế nào, có manh mối gì không?" Quan sát một lúc, Âu Dương cuồng Phi thò đầu tới hỏi.
"Tạm thời chưa nhìn ra, còn cần quan sát kỹ hơn." Sở Phong nói.
"Không vội không vội, ngươi cứ từ từ xem." Âu Dương cuồng Phi cười hắc hắc.
Thực ra hắn cũng cảm thấy, trước đó không vào được vòng xoáy mà Sở Phong đến thì có thể tiến vào, có lẽ là liên quan đến Sở Phong.
Tuy rằng cũng muốn vớt được chỗ tốt, nhưng hắn cũng muốn ôm chặt lấy cái đùi Sở Phong này.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận