Tu La Võ Thần

Chương 209: Cầm thú

"Thanh âm này, hẳn là..." Tô Nhu là người phản ứng đầu tiên, vì thanh âm này nàng quá quen thuộc, nhưng nghĩ lại, nàng lại thấy rất không thể nào, cho dù người kia có t·h·i·ê·n phú cao hơn nữa, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà trưởng thành đến mức này. Về phần Thượng Quan Nhạc và Thượng Quan Thiên thì cũng trợn mắt há hốc mồm, tuy không thể x·á·c định người bên trong áo bào xám là ai, nhưng qua tiếng cười vừa rồi, có thể nghe ra đó là giọng một t·h·i·ếu n·iên, nhưng một nhân vật lợi h·ại như vậy, sao có thể chỉ là một t·h·iếu n·iên? "Hôm nay, ta sẽ cho ngươi c·h·ết trong rõ ràng." Trong ánh mắt vừa rung động vừa hiếu kỳ của ba người, Sở Phong giơ hai tay lên, từ từ tháo vành nón trùm đầu, để lộ khuôn mặt anh tuấn trước mặt ba người. "Sở Phong, vậy mà thật là ngươi!" Lúc này, Tô Nhu không khỏi kinh hô, đôi mắt đẹp không ngừng chớp động. Vì nàng tuyệt đối không ngờ người đ·á·n·h bại Thượng Quan Nhạc, đồng thời nắm giữ sức mạnh kết giới màu xám, lại chính là Sở Phong, chân tướng này đến quá đột ngột, khiến nàng có chút khó lòng chấp nhận. "Sao có thể, ngươi... chẳng phải ngươi đã..." Nhưng so với việc Tô Nhu khó chấp nhận, Thượng Quan Thiên lại đầy vẻ hoảng sợ, vì hắn nhớ rất rõ, ngày đó Sở Phong bị hắn đẩy xuống sông Long Giao, hẳn là đã c·h·ết rồi, sao có thể xuất hiện ở đây, mà trong thời gian ngắn như vậy lại trở nên mạnh đến thế. Nhìn Thượng Quan Thiên và Thượng Quan Nhạc thần sắc chấn kinh, Sở Phong chỉ cười nhạt, nói với Thượng Quan Thiên: "Ngươi còn nhớ ngày đó ở vách núi t·uy·ệt m·ệ·nh ta đã nói với ngươi điều gì không?" "Ta nói với ngươi, ngươi nên cầu nguyện, cầu nguyện cho ta c·h·ết đi như vậy." "Nếu không, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi, lúc đó không phải Thượng Quan Thiên ngươi gặp tận thế, mà là Thượng Quan gia nhà ngươi tận thế." Nghe những lời Sở Phong nói, Thượng Quan Thiên sớm đã mặt xám như tro, rốt cuộc hắn đã hiểu, vì sao ngay lúc Sở Phong nhảy núi, hắn lại có một dự cảm không lành. "Vị tiểu hữu này, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?" Thấy Sở Phong định ra tay với Thượng Quan Thiên, Thượng Quan Nhạc yếu ớt lên tiếng. "Hiểu lầm? Vốn ta với Thượng Quan gia các ngươi không thù không oán, nhưng Thượng Quan gia các ngươi cứ nhất định muốn tống ta vào chỗ c·h·ết, chuyện hôm nay là do Thượng Quan gia các ngươi tự gieo, chỉ là Sở Phong ta thu lợi tức hơi cao thôi." Sở Phong vừa dứt lời, liền đưa tay chưởng ra, Thượng Quan Thiên liền biến thành huyết thủy, ngay sau đó, Sở Phong lại búng tay về phía Thượng Quan Nhạc, Bạch Hổ công s·át t·h·uật, c·ô·ng s·át vô song, xuyên qua tiếng thét chói tai kia, cướp đi m·ạ·n·g sống của Thượng Quan Nhạc. Giết xong người nhà họ Thượng Quan, Sở Phong vội đi đến bên Tô Nhu, nhìn khuôn mặt tái nhợt, hơi thở yế·u ớ·t của Tô Mỹ, vẻ trầm ổn trên mặt trước đó hiện ra chút khẩn trương. Nhưng sau khi dùng tinh thần lực quan s·át, Sở Phong thở phào nhẹ nhõm, Tô Mỹ tuy bị th·ươn·g nhưng không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng khoảng mười ngày là có thể hồi phục nhanh chóng. Nhưng dù vậy, Sở Phong vẫn ôm Tô Mỹ từ trong l·ồ·n·g ngực Tô Nhu, lấy ra từ túi càn khôn chút thuốc chữa thương, thân m·ậ·t đút cho Tô Mỹ, giúp nó luyện hóa. "Ngươi không định giải t·h·í·ch cho ta sao?" Cuối cùng, Tô Nhu im lặng nãy giờ đã lên tiếng. Sở Phong ngẩng đầu, phát hiện mỹ nhân có khuôn mặt hồ ly kia đang nhìn mình chăm chú bằng đôi mắt mê người, trên mặt hình như còn có chút ủy khuất. "Trong người ta có một giới linh, ta đã ký khế ước với nàng, nàng có thể cho ta mượn sức mạnh, tu vi thực sự của ta bây giờ là Nguyên Vũ nhị trọng, còn vừa nãy thi triển ra tu vi Huyền Vũ nhất trọng là do giới linh kia cho ta mượn sức mạnh." Sở Phong cũng không giấu diếm, dù sao Tô Nhu là người phụ nữ đầu tiên của hắn, hắn rất tin tưởng Tô Nhu. "Ta muốn giải t·h·í·c·h không phải cái này." Đôi mắt đẹp của Tô Nhu lóe lên, không ai biết nàng đang nghĩ gì. "Không phải cái này? Ồ, ta biết rồi." Sở Phong đầu tiên sững sờ, rồi sau đó nghĩ một chút, cười nói: "Bọn họ là người của Hư Không Tông, ta đã hứa sẽ bố trí cho họ một đạo kết giới đại trận, bọn họ mới bằng lòng bán m·ạ·n·g cho ta." "Cũng không phải cái này!" Vẻ mặt Tô Nhu càng thêm ủy khuất, thậm chí có thể thấy trong đôi mắt đẹp của nàng đang lấp lánh vài giọt lệ, hàm răng trắng trong không ngừng khẽ cắn môi gợi cảm. "Vậy, rốt cuộc là cái gì?" Sở Phong hoàn toàn mê mang. "Sở Phong, đồ hỗn đản!" Đột nhiên, Tô Nhu vung tay ngọc, một cái t·á·t vang dội, giáng mạnh xuống mặt Sở Phong. "Ta..." Sau khi bị tát một cái, Sở Phong vẫn ngơ ngác. "Ta biết ngay loại người như ngươi, nói chuyện toàn lừa người, hôm đó rõ ràng nói là cưới ta và tiểu Mỹ cùng nhau, vì sao hôm nay chỉ cầu hôn tiểu Mỹ, lại không đoái hoài gì tới ta?" Tô Nhu đứng dậy, chỉ vào Sở Phong đầy vẻ ủy khuất, gương mặt vũ mị đã sớm đẫm nước mắt. Lúc này, Sở Phong mới bừng tỉnh, thì ra nửa ngày mỹ nhân quyến rũ này đang ghen, mà còn là ghen với cả em gái ruột Tô Mỹ của mình. "Đản Đản, cho ta mượn sức mạnh của ngươi một lần nữa." Sở Phong hô lên trong lòng. "Làm gì?" Đản Đản đang xem trò vui, thấy khó hiểu trước ý đồ của Sở Phong. "Mau cho ta mượn!" Sở Phong rất sốt ruột. Thấy thế, Đản Đản cũng đành cho Sở Phong mượn sức mạnh, dù sao Sở Phong cũng là chủ nhân của mình, hơn nữa nàng cũng muốn biết, Sở Phong lúc này mượn dùng sức mạnh của mình muốn làm gì, chẳng qua là khi Sở Phong làm ra những hành động tiếp theo, Đản Đản đã hoàn toàn bó tay rồi. "Ưm..." Sở Phong đột ngột đứng dậy, nhanh chóng ôm lấy vòng eo thon của Tô Nhu, ôm mỹ nhân vào lồng ngực, không nói lời nào liền hôn lên đôi môi gợi cảm của Tô Nhu, cùng lúc đó, một bàn tay khác không an phận nắm bắt loạn xạ lên cơ thể quyến rũ của Tô Nhu. "Ưm, hỗn đản, thả ta ra!" Tô Nhu bắt đầu còn cố ch·ố·n·g cự, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Sở Phong, dần dần bị Sở Phong dịu dàng tiến công mà hoàn toàn thất thủ. Ngay bên cạnh Tô Mỹ, Sở Phong đã đẩy ngã Tô Nhu xuống đất, cả hai người cởi bỏ áo ngoài, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, tuy rằng lúc đầu cũng có chút cưỡng ép, nhưng lần này, trên thực tế Tô Nhu là tự nguyện. Bởi vì từ gương mặt đỏ ửng của Tô Nhu có thể thấy được sự hạnh phúc, lần này, nàng đã cam tâm tình nguyện trao thân cho Sở Phong. Nhưng dù là vậy, Đản Đản vẫn đánh giá Sở Phong bằng một câu: "Cầm thú!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận