Tu La Võ Thần

Chương 5368: Hung danh bên ngoài Linh Sanh Nhi

"Bất quá bản tiểu thư, thật không thích nợ ơn người khác."
"Vậy thế này đi, ngươi nói ngươi có gì cần, xem thử ta có thể hay không trả nhân tình này." Linh Sanh Nhi nói với Sở Phong.
"Vừa nãy chuyện không đáng nhắc đến, cho nên không tồn tại chuyện trả nhân tình."
"Nhưng ta, đến đây lại là vì một chuyện, không biết cô nương có thể hỗ trợ."
"Nếu cô nương có thể giúp một tay, ta có thể cho thù lao." Sở Phong nói ra.
"Ngươi cần gấp cái gì, nói một chút." Linh Sanh Nhi nói.
"Ta cần sinh mệnh thủy tinh." Sở Phong nói.
"Sinh mệnh thủy tinh? Ngươi muốn cứu người?" Linh Sanh Nhi hỏi.
"Ừm, cứu bạn của ta." Sở Phong nói.
"Chuyện này đúng là có chút khó xử ta, đầu tiên sinh mệnh thủy tinh rất cực kỳ trân quý, chính là vô giá chi vật."
"Đồng thời, nó cần thức tỉnh mới có thể sử dụng." Linh Sanh Nhi nói.
"Ta biết, ta có thể thức tỉnh." Sở Phong nói.
"Ngươi có thể thức tỉnh sinh mệnh thủy tinh?" Nghe thấy lời này, Linh Sanh Nhi và Diêu Lạc trên mặt đều lộ ra vẻ khó tin.
"Ta từng thức tỉnh rồi." Sở Phong nói ra.
Chỉ là nghe thấy lời này, Linh Sanh Nhi lại cười lắc đầu, rồi nói với Sở Phong: "Sở Phong, chúng ta hữu duyên gặp lại."
Nói xong, sau đó liền bước vào cánh cửa kết giới kia.
"Ngươi đúng là cái gì khoác lác cũng dám nói, thức tỉnh sinh mệnh thủy tinh? Ngươi biết đó là một chuyện khó đến mức nào không?"
Diêu Lạc thì liếc nhìn Sở Phong, cũng lắc đầu, dường như đang tiếc nuối cái gì, nhưng cũng bước vào cánh cửa kết giới.
"Xem ra, nha đầu này sẽ không giúp ngươi." Nữ Vương đại nhân nói.
"Không sao, vốn dĩ cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng." Sở Phong nói.
Ở tầng thứ nhất, Giới Vũ và vị lão giả kia vẫn thủ tại chỗ này.
Khi thấy Linh Sanh Nhi đi ra, thần sắc Giới Vũ lập tức trở nên khẩn trương, rồi chủ động tiến lên.
"Sanh Nhi tiểu thư." Cho dù là hắn, cũng phải tôn xưng đối phương là tiểu thư.
Nhưng mà, Linh Sanh Nhi tựa như không thấy Giới Vũ, trực tiếp rời đi, không hề để ý Giới Vũ.
Ngay sau đó, Diêu Lạc cũng đi ra.
Nàng nhìn thấy Giới Vũ, cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, rồi đuổi theo Linh Sanh Nhi.
Cứ như thể, đến nàng cũng không quá coi Giới Vũ ra gì.
Nhưng với cảnh này, Giới Vũ hiển nhiên đã sớm quen, ngược lại không nhận bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ngược lại nhìn hai người đi xa, thở dài một hơi.
Nhưng khi Sở Phong đi đến, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Thời gian đi tới thật đúng dịp.
Một cảm giác không ổn từ trong lòng Giới Vũ dâng lên, thế là đuổi bước lên phía trước: "Sở Phong, ngươi vừa rồi... không gặp người khác đấy chứ?"
"Gặp hai vị cô nương, chắc là họ vừa đi ra."
"Ngươi không thấy sao?" Sở Phong nói.
"Tê..." Nghe lời này, Giới Vũ hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Bọn họ không làm khó ngươi chứ?"
"Không có, ở chung rất vui vẻ." Sở Phong nói.
"Ở chung vui vẻ?"
"Chẳng lẽ, các ngươi còn nói chuyện với nhau?" Giới Vũ hỏi.
"Ừm, trao đổi qua một chút." Sở Phong nói.
"Mẹ ta ơi, bọn họ thật không làm khó dễ ngươi?" Giới Vũ lại hỏi.
"Không có, sao ngươi lại khẩn trương thế, lẽ nào hai vị cô nương đó khó dây vào sao?" Sở Phong hỏi.
"Đâu chỉ không dễ chọc, Linh Sanh Nhi đó, thế nhưng là tiểu ma vương hỗn thế của Thất Giới Thánh Phủ ta."
"Toàn bộ đám tiểu bối Thất Giới Thánh Phủ ta cộng lại, cũng không có mấy người dám trêu chọc nàng."
Câu nói này, Giới Vũ truyền âm bí mật nói.
Vì sao phải truyền âm bí mật?
Đương nhiên là kiêng kỵ Linh Sanh Nhi, không muốn để nàng nghe được, cũng không muốn lọt vào tai nàng.
"À, cô nương đó trông người vật vô hại mà." Sở Phong nói.
"Trông thì người vật vô hại, nhưng nàng làm việc rất tàn nhẫn đấy." Giới Vũ nói.
"Rốt cuộc nàng đã làm gì?"
Sở Phong cũng bị phản ứng của Giới Vũ khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, Giới Vũ vốn không giống người gan nhỏ, mà nàng lại e sợ Linh Sanh Nhi như vậy, Sở Phong thực sự hiếu kỳ, Linh Sanh Nhi rốt cuộc đã làm gì.
"Cái này, ta không tiện nói, tóm lại Linh Sanh Nhi ngươi vẫn nên cách xa nàng chút cho thỏa đáng." Giới Vũ nói.
Thấy Giới Vũ không muốn nói, Sở Phong cũng không tiện hỏi nhiều.
"Đúng rồi Sở Phong, không phải ngươi đi tu luyện võ kỹ à, sao nhanh vậy đã đi ra?" Giới Vũ hỏi.
"Tu luyện xong rồi." Sở Phong nói ra.
"Nhanh vậy đã nghỉ rồi à, vậy... ngày mai lại đến?" Giới Vũ hỏi, hắn cho là Sở Phong không muốn tu luyện, muốn nghỉ ngơi.
"Là tu luyện hoàn thành, không cần quay lại." Sở Phong cười nói.
"Tu luyện hoàn thành? Nhanh vậy sao?"
Nghe lời này, đừng nói Giới Vũ, mà cả lão giả kia nhìn Sở Phong cũng có chút thay đổi.
Sau đó Sở Phong và Giới Vũ, cùng nhau chạy về nơi Sở Phong và Bạch Vân Khanh nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, nơi Sở Phong và Bạch Vân Khanh nghỉ ngơi, lại có một đám khách không mời mà đến.
Đó cũng là người Thất Giới Thánh Phủ, đều là tiểu bối, cầm đầu là một nam tử tóc trắng.
Bọn họ khí thế hùng hổ, hiển nhiên kẻ đến không có ý tốt.
Mà lúc này Bạch Vân Khanh cũng đang ở đó.
Nam tử tóc trắng kia và đám người sau lưng đang giằng co với Bạch Vân Khanh.
Cả hai đã phóng ra kết giới chi lực, rất có thế muốn giao đấu.
"Linh Trùng Đông, ngươi đang làm cái gì?"
Giới Vũ còn chưa tới gần, đã mở miệng giận dữ quát mắng.
Sau đó Sở Phong và Giới Vũ cùng nhau bay xuống, rơi bên cạnh Bạch Vân Khanh.
"Sở Phong đại ca, không cần ngươi ra tay, ta có thể thu thập hắn."
Bạch Vân Khanh thấy Sở Phong, lập tức nói ra.
"Ngươi là Sở Phong kia?" Nam tử cầm đầu, nghiêm túc đánh giá Sở Phong.
"Ta đang hỏi các ngươi, đến đây làm gì." Lúc này Giới Vũ lại hỏi.
"Ta làm gì, đương nhiên là nghe nói ngươi bị hai người bọn họ đánh bại, thay ngươi lấy lại danh dự."
"Bất quá tình huống của ngươi thế nào đây?" Khi nói, nam tử cầm đầu nhìn Giới Vũ có chút kinh ngạc.
Hắn không ngốc, đương nhiên nhìn ra, Giới Vũ và Sở Phong dường như có quan hệ không tệ.
Nhưng không đúng, chẳng phải Giới Vũ bị hai người này đánh bại, sao giờ còn thân mật như vậy?
"Ta cần ngươi tìm lại mặt mũi sao?"
"Cút nhanh lên." Giới Vũ lạnh giọng nói.
Nếu như trước đó còn không thể xác định thái độ Giới Vũ, thì giờ Giới Vũ nói ra lời này, bọn họ đều hiểu.
Giới Vũ, là đứng chung phe với Sở Phong.
"Giới Vũ, ngươi có vấn đề về đầu óc sao? Chúng ta hảo ý đến thay ngươi lấy lại danh dự, ngươi không lĩnh tình còn chưa tính, còn dám chửi chúng ta?"
"Hay là bị hai tên ngoại nhân này thu phục rồi?"
"Có mất mặt hay không vậy?" Nam tử cầm đầu một mặt xem thường nhìn Giới Vũ.
"Giới Vũ, ngươi cũng quá không có cốt khí đi, bị hai tên ngoại nhân đánh bại, đã đủ mất mặt."
"Chúng ta đến thay ngươi ra mặt, ngươi thế mà còn bênh bọn họ nói chuyện, ngươi còn xứng làm người Thất Giới Thánh Phủ sao?"
Đồng thời, đám người phía sau cũng trách cứ Giới Vũ.
Nhưng mà, với những lời trách cứ đó, Giới Vũ cũng không sợ hãi chút nào.
Còn chưa cần hắn phản bác, liền có một thanh âm từ trên trời vang xuống.
"Ý các ngươi là, giúp bọn hắn, liền không xứng làm người Thất Giới Thánh Phủ sao?"
Ngẩng đầu quan sát theo âm thanh, chỉ thấy hai bóng người đang bay đến, đó chính là Linh Sanh Nhi và Diêu Lạc.
"Sanh Nhi tiểu thư."
Thấy Linh Sanh Nhi, đám người vội vàng thi lễ, vẻ mặt đầy kính sợ.
Linh Sanh Nhi bay xuống, nhìn về phía bọn họ.
"Hôm nay ta muốn giúp bọn hắn, vậy ta có còn xứng là người Thất Giới Thánh Phủ hay không?" Linh Sanh Nhi hỏi.
"Hả?"
"Cái này..."
Nghe lời này, sắc mặt đám người biến đổi lớn.
Cả Giới Vũ cũng hơi sững sờ, không ngờ Linh Sanh Nhi sẽ giúp Sở Phong nói chuyện.
"Sanh Nhi tiểu thư, chúng ta không biết ngươi quen bọn họ."
Nam tử cầm đầu vội vàng giải thích.
"Cút." Linh Sanh Nhi lạnh giọng nói.
Nghe được chữ này, đám người đều sợ đến run cả người, thậm chí không dám nói thêm một lời, rồi chạy trối chết.
"Ồ, tiểu nha đầu này đúng là hung dữ, quả nhiên so với Giới Vũ có uy hiếp hơn nhiều." Thấy tình hình này, Nữ Vương đại nhân cười trêu chọc.
"Không phải bảo hữu duyên gặp lại sao?" Sở Phong cười hỏi.
Hắn cảm thấy nha đầu này, không giống như là cố ý đến giúp hắn, càng giống có chuyện đến, chỉ là trùng hợp gặp cảnh này mà thôi.
"Đúng vậy mà, hữu duyên gặp lại."
"Nhưng duyên phận đến nhanh quá."
Linh Sanh Nhi cười duyên, phải nói, cười rất xinh đẹp.
"Đây, cho ngươi nè."
Linh Sanh Nhi đi đến gần Sở Phong, giơ bàn tay trắng nõn nhỏ bé, rồi mở ra, lập tức ánh sáng chiếu ra bốn phía.
Một trận pháp lại hiện lên, mà trong trận pháp kia bao lấy, là một viên sinh mệnh thủy tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận