Tu La Võ Thần

Chương 766: Thiên lớn mầm tai vạ (2 càng)

"Chiến Phong đại nhân", vừa thấy Chiến Phong từ trên trời giáng xuống, đám chó săn của hắn đều phóng lên không trung, muốn đỡ lấy Chiến Phong.
"Bá" Nhưng mà, còn chưa kịp chạm vào Chiến Phong, khí diễm màu đen trong cơ thể Đản Đản lại bùng phát ra, bao trùm toàn bộ hơn mười tên chó săn của Chiến Phong.
"A~~~~~~" Theo sát sau đó, hơn mười tên chó săn cảnh giới Võ Quân kia đều kêu lên thảm thiết, đau đớn tột cùng, giống như Chiến Phong trước đó, đang chịu đựng sự đau đớn khi bị hút mất bản nguyên và tu vi.
Cũng rất nhanh, bọn chúng giống như Chiến Phong, từ những thanh niên phong nhã hào hoa biến thành những ông già tóc trắng xóa, sinh mệnh nguy kịch.
"Phù phù, phù phù, phù phù..." Sau khi hút sạch bản nguyên của bọn chúng, Đản Đản không giết bọn chúng mà ném xuống mặt đất. Độ cao vừa đủ để bọn chúng bị gãy vài cái xương, nhưng không chết.
Thật ra, Đản Đản muốn giết bọn chúng rất dễ dàng, nhưng nàng cố tình không giết, mà chỉ để lại chút hơi tàn. Người tinh ý đều thấy, thủ đoạn này mới thật sự tàn nhẫn.
Không thể không nói, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người đều kinh hãi, không những không thốt nên lời, thậm chí còn cảm thấy khiếp đảm kinh hồn.
Vị giới linh đến từ Tu La Linh giới này thật sự quá hung tàn. Tuy vẻ ngoài xinh đẹp như hoa, như tiên nữ, duy mỹ động lòng người, nhưng hành sự lại quá không từ thủ đoạn, mạnh mẽ hút cạn bản nguyên và tu vi của người khác. Chuyện này khiến người ta nghe thôi đã rùng mình, huống chi là những người đã tự mình trải qua tất cả.
"Đản Đản nha đầu này, xem ra còn bá đạo hơn ta tưởng."
Trên thực tế, ngay cả Sở Phong, thân là chủ nhân của Đản Đản, lúc này cũng không khỏi lắc đầu. Tuy sớm ở trên Phiêu Miểu Tiên Phong, hắn đã đắc tội người của Tru Tiên quần đảo, nhưng vẫn chưa đến mức không đội trời chung.
Ít nhất ở nơi công cộng, khi có người ngoài, người của Tru Tiên quần đảo cũng không dám làm gì Sở Phong.
Nhưng hiện tại thì khác, Đản Đản mạnh mẽ biến Chiến Phong thành như vậy, rõ ràng là không coi Tru Tiên quần đảo ra gì.
Với sự giúp đỡ của Đản Đản, Sở Phong và Tru Tiên quần đảo có thể nói là như nước với lửa, không đội trời chung. Chỉ sợ từ nay về sau, mỗi lần gặp nhân mã của Tru Tiên quần đảo, đều sẽ đao binh tương kiến, đánh nhau sống chết.
Tuy nhiên, Sở Phong cũng không trách Đản Đản. Dù sao hắn và Tru Tiên quần đảo cũng nhất định sẽ thành ra như vậy. Đến sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không khác biệt lớn, nhất là sau chuyện ở Phiêu Miểu Tiên Phong, tin rằng Tru Tiên quần đảo cũng đã xếp hắn vào danh sách cần tiêu diệt.
"Đản Đản, thu lại đồ đạc trên người bọn chúng." Sở Phong đột nhiên lên tiếng.
"Bá", Đản Đản cũng không chậm trễ, chỉ cần một ý nghĩ, nàng đã hút toàn bộ túi càn khôn trên người Chiến Phong và những người khác, cũng như các bảo vật khác, trong đó đáng chú ý nhất chính là nửa thành vương binh của Chiến Phong.
Sau khi Chiến Phong và đám người kia bị phế bỏ, Đản Đản và Sở Phong trực tiếp trước mặt mọi người, lục soát tài vật của bọn họ.
"Ây" Đản Đản thu tất cả về, đưa cho Sở Phong, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đắc ý nói: "Sao, bản nữ vương làm không tệ chứ?"
"Vô cùng xinh đẹp." Sở Phong tán thưởng, nhẹ gật đầu.
"Đó là đương nhiên." Nghe Sở Phong khen, Đản Đản càng thêm vui vẻ, mang theo nụ cười ngọt ngào, đi vào giới linh đại môn, để lại cho đám người sự kiêng kỵ sâu sắc.
Sau khi Đản Đản trở về cơ thể, Sở Phong thu lại nửa thành vương binh của Chiến Phong, cùng tất cả bảo bối của đám chó săn, nhưng chỉ có một thứ hắn không thu lại. Đó cũng là một món nửa thành vương binh.
Chỉ có điều đây là Chiến Phong cướp từ chỗ Xuân Vũ, nên Sở Phong tự nhiên muốn trả về cho chủ cũ.
"Xuân Vũ sư tỷ, chỗ này nói chuyện không tiện, chúng ta đổi chỗ khác được không." Trả lại nửa thành vương binh cho Xuân Vũ, Sở Phong nói.
"Ừm." Nhận lại nửa thành vương binh, Xuân Vũ khẽ gật đầu, lúc này sắc mặt nàng rất khó coi, dường như cũng bị hành động của Đản Đản và Sở Phong dọa sợ.
"Bá", sau đó, hai người nhảy lên, biến mất hút, chỉ để lại đám người vây xem, không biết phải làm sao, đi cũng không được, không đi cũng không xong, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.
Mà nhìn trên mặt đất hơn mười vị, trước đó còn khí thế bất phàm Chiến Phong và đám người, giờ phút này chẳng những không còn chút tu vi nào, thậm chí từ thanh niên biến thành những ông già sinh mệnh nguy kịch.
Tất cả những người tận mắt chứng kiến đều vô cùng phức tạp. Mặc dù biến Chiến Phong và đám người thành ra thế này là Đản Đản, vị giới linh của Tu La Linh giới.
Nhưng trong mắt bọn họ, người thực sự biến Chiến Phong và đám người thành ra thế này lại chính là người thanh niên vô tình. Dù sao giới linh kia có mạnh đến đâu cũng phải nghe theo lệnh của hắn.
Trước đây, rất nhiều người còn hoài nghi những lời đồn về Vô Tình, nhưng hôm nay gặp mặt, tuyệt đối không ai còn dám nghi ngờ nữa, bởi vì bọn họ đã biết, Vô Tình này không chỉ lợi hại như lời đồn mà còn vô cùng đáng sợ.
Ít nhất, tất cả những người tận mắt chứng kiến đều thầm hạ quyết tâm, sau này trừ khi bất đắc dĩ, bằng không tuyệt đối không được đắc tội với người thanh niên tên là Vô Tình này.
Bởi vì đây tuyệt đối là một kẻ không sợ trời không sợ đất, lại có tâm địa ngoan độc.
Ngay cả một thiên tài siêu nhiên tuyệt thế như Chiến Phong mà Vô Tình còn dám phế bỏ, thì huống chi là bọn họ.
Lúc mọi người đang vô cùng kiêng kỵ Sở Phong, thì Sở Phong lại mang theo Xuân Vũ đi về nơi hẻo lánh, mãi cho đến khi không còn ai thấy tung tích, mới bố trí một đạo ẩn tàng đại trận, che giấu bên trong.
Đừng thấy việc phế Chiến Phong và đám người kia, Sở Phong biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Nếu việc này bị người của Tru Tiên quần đảo phát hiện, nhất định sẽ chém Sở Phong thành muôn mảnh, chỉ sợ với thực lực của bọn họ hiện tại, toàn bộ vùng Đông Hải truy nã Sở Phong cũng là chuyện có thể xảy ra.
"Vô Tình sư đệ, tất cả đều tại ta, nếu không phải tại ta, ngươi đã không...""Ai, bây giờ biết làm sao đây, chỉ sợ ngay cả Phiêu Miểu Tiên Phong cũng không gánh nổi ngươi, dù sao chuyện này..." "Hay là ngươi rời khỏi Đông Hải đi, nếu không với thế lực của Tru Tiên quần đảo, chỉ sợ..." Lúc này, Xuân Vũ đầy mặt lo lắng, nha đầu gan dạ làm càn ngày nào giờ phút này đã hoàn toàn hoảng loạn, nàng cực kỳ rõ ràng Sở Phong đã gây ra họa lớn như thế nào.
"Xuân Vũ sư tỷ, không cần sợ, hay là ta cho ngươi xem một thứ thú vị nhé?" So với Xuân Vũ đang hoảng sợ, Sở Phong vẫn một mặt bình tĩnh.
"Cái gì?" Xuân Vũ không hiểu lời Sở Phong.
Đúng lúc này, Sở Phong ngay trước mặt Xuân Vũ, vận chuyển bí pháp trăm hai mặt, biến đổi khuôn mặt của mình, khiến cho bản thân khôi phục lại vẻ ngoài thật.
"Vô Tình sư đệ, ngươi..." Nhìn thấy Sở Phong lúc này, Xuân Vũ kinh ngạc không thôi, có chút không biết làm sao.
"Hắc, Xuân Vũ sư tỷ, thật không dám giấu giếm, tên thật của ta là Sở Phong, mà đây mới là bộ mặt thật của ta." "Vừa rồi, người phế bỏ Chiến Phong là Vô Tình, mà Tru Tiên quần đảo muốn đối phó cũng là Vô Tình, chuyện này đâu có liên quan gì tới Sở Phong ta." Sở Phong bày ra thân phận thật của mình với Xuân Vũ, là để nàng an tâm, không muốn để nàng tự trách.
"Thật ra, ta đã sớm đoán được, Vô Tình không phải tên thật của ngươi, mà rất có thể ngươi đã dịch dung.""Nhưng mà ta làm sao cũng không nghĩ tới, dáng vẻ thật của ngươi, vậy mà còn trẻ hơn cả ta tưởng." Dù sao, giờ phút này sự lo lắng của Xuân Vũ cũng đã chậm lại không ít, nhưng trên mặt nàng vẫn lộ rõ vẻ kinh ngạc, coi như đậm đến tột cùng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận