Tu La Võ Thần

Chương 2085: Lại gặp đế môn

Chương 2085: Lại gặp đế môn. Giờ phút này, mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Sở Phong, thật sự không còn giống như đang nhìn một người, mà là thần. Trong mắt bọn họ, trong thiên hạ có thể làm được đến mức này, chỉ sợ chỉ có thần. "Sở Phong, xin hỏi, kết giới chi thuật của ngươi bây giờ là cấp bậc gì?" Gia Cát Lưu Vân hiếu kỳ hỏi. "Bẩm sư tôn, đệ tử bây giờ, chính là Long Văn cấp hoàng bào giới linh sư." Sở Phong vừa cười vừa nói. "Tê." Nghe được lời này, Gia Cát Lưu Vân lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì Long Văn cấp hoàng bào giới linh sư, hắn căn bản chưa từng nghe qua. Nhưng hắn có thể xác định, đó nhất định là một cấp bậc vô cùng không tầm thường, đệ tử của hắn đã bỏ xa người sư tôn này mười vạn tám ngàn dặm. "Trò giỏi hơn thầy, thật sự là trò giỏi hơn thầy a." Gia Cát Lưu Vân vừa cười vừa nói, đời này của hắn, trên không lo thì dưới lo làm gì, so với người bình thường, hắn tính là một nhân vật, nhưng so với chân chính nhân vật, hắn chẳng là gì cả. Giống loại người như hắn, chuyện sai trái từng làm, đối với chuyện cũng từng làm, thế nhưng hắn lại cảm thấy cả đời này, việc đúng đắn nhất đã làm, chính là thu nhận một đệ tử như Sở Phong. "Sở Phong huynh đệ, vậy tu vi hiện tại của ngươi, là cảnh giới gì?" Yêu Hầu Vương vẻ mặt hiếu kỳ hỏi. Mà nhắc đến tu vi, tất cả mọi người ở đây đều nhìn với ánh mắt hiếu kỳ, bọn họ đều muốn biết tu vi hiện tại của Sở Phong ở cảnh giới nào. "Tứ phẩm Võ Đế." Sở Phong nói. "A? ! ! !" Nghe được lời này, mọi người đều trợn tròn mắt. Võ Đế, cái mà trong mắt bọn họ, đơn giản chỉ là truyền thuyết, nhưng hiện tại, Sở Phong lại bước vào Võ Đế cảnh, chẳng khác nào nói, giờ phút này, người đứng trước mặt bọn họ không chỉ là một Sở Phong, mà còn là một truyền thuyết. "Tốt, thiên tài của chúng ta rốt cục trưởng thành rồi." Sau một hồi chấn kinh, Thanh Long đạo nhân nói, trên mặt ông tràn đầy vẻ tự hào. Không chỉ có ông, ở đây tất cả những người quen biết Sở Phong, hầu như đều như vậy. "Võ Đế? Trời đất ơi, Sở Phong vậy mà đã là Võ Đế." "Xem ra sau này đắc tội bất kỳ ai cũng có thể, nhưng những người Thanh Long Tông này, là không thể đắc tội một ai." Mà lời của Sở Phong cũng bị người các tông môn khác nghe được, từng người lại nhìn về phía mọi người Thanh Long Tông, đều nơm nớp lo sợ. Trước kia, Thanh Long Tông có mạnh hơn nữa, trong mắt họ, cũng chỉ là mạnh mẽ thôi, chung quy vẫn sinh sống cùng một thế giới. Nhưng hiện tại, họ lại có cách nhìn hoàn toàn mới về Thanh Long Tông, bởi vì đối với bọn họ mà nói, Thanh Long Tông đã thăng hoa đến một cảnh giới khác, hoàn toàn khác biệt với bọn họ. "Hư Không Tông chủ." Đúng lúc này, Sở Phong chợt đưa mắt nhìn về phía tông chủ Hư Không Tông. "Sở Phong đại nhân, không biết có chuyện gì." Tông chủ Hư Không Tông vội vàng đi tới, tuy ông ta là một tông chủ, nhưng đối với Sở Phong lại vô cùng e ngại, thậm chí Sở Phong có thể thấy, thân thể già nua của vị tông chủ này đang run rẩy kịch liệt. "Tiền bối, vãn bối trước đây, từng ở Hư Không Tông lấy đi đồ vật thuộc về Hư Không Tông, lúc trước ta từng nói, ngày sau nhất định sẽ bồi thường gấp bội." "Mà bây giờ, ta nghĩ đến hẳn là lúc bồi thường cho Hư Không Tông." Trong lúc Sở Phong nói, tay áo lại vung lên, từ trong pháp trận đã bố trí trước đó, lại có hơn vạn binh khí bay xuống. Những binh khí này đều là trường thương, và có viết ba chữ lớn Hư Không Tông. "Cảm ơn Sở Phong đại nhân, cảm ơn Sở Phong đại nhân." Giờ phút này, tông chủ Hư Không Tông vừa kích động lại vừa cảm động. Ông có thể thấy, Sở Phong từ lúc bố trí đại trận đã cân nhắc đến bọn họ, điều này thật khiến ông mừng rỡ, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, Sở Phong vẫn còn nhớ đến Hư Không Tông của ông. "Tiền bối, chút này xin ngài nhận lấy." Đúng lúc này, Sở Phong lấy ra một cái túi càn khôn đưa cho tông chủ Hư Không Tông. "Sở Phong đại nhân, cái này tuyệt đối không thể nhận a." Sau khi mở túi càn khôn ra, sắc mặt tông chủ Hư Không Tông thay đổi lớn, vội vàng đưa túi càn khôn trả lại. Bởi vì trong túi càn khôn không chỉ có vương binh trong truyền thuyết, mà còn vô số chí bảo, cùng rất nhiều võ kỹ, số tài phú này gấp mấy trăm lần số mà Hư Không Tông tích lũy. Lễ vật này quá mức kinh người, ông ta thấy được liền gần như bị dọa choáng váng, tự nhiên không dám nhận. "Tiền bối, ngài nghe ta nói, những binh khí kia mặc dù thực dụng, nhưng bất quá chỉ là chút quà nhỏ, thua xa Hư Không Tông đã giúp ta trước kia, cho nên cái này mới là thứ ta thật sự muốn tặng ngài." Sở Phong cưỡng ép nhét túi càn khôn vào tay tông chủ Hư Không Tông. "Được, đây là tấm lòng của Sở Phong, ngươi cũng không cần cự tuyệt, nhận lấy đi, đừng quên, Hư Không Tông cùng Thanh Long Tông ta, là liên minh, sau này chúng ta vẫn phải cùng nhau đồng cam cộng khổ." Thanh Long đạo nhân cười khuyên nhủ. "Chính là, nhận đi, Sở Phong huynh đệ của ta bây giờ, nhưng không thiếu tiền." Yêu Hầu Vương cũng ở bên cạnh hùa theo nói. "Ai." Dưới tình huống này, tông chủ Hư Không Tông đành phải nhận lấy cái túi càn khôn này, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Đồ vật quý giá như vậy, đơn giản là một kho tàng lớn, đừng nói là ông, cho dù Hư Không Tông tích góp thêm mấy vạn năm, cũng tuyệt đối không tích lũy được gia sản quý giá đến vậy. Mà bây giờ ông ta lại có được, thật ra từ chối cũng chỉ là ngại ngùng, chứ bảo không muốn nhận thì mới là giả. "Lão tổ, Hầu ca, đại ca, Sở Nguyệt tỷ, các vị tiền bối." "Ta lần này trở về, có chuyện quan trọng mang theo, cho nên không thể ở lại lâu, sợ là giờ phải đi." Đột nhiên, Sở Phong nói với mọi người. "Không phải chứ, vừa về đã đi sao?" "Đúng vậy, khó lắm mới về được một lần, không thể ở lại mấy ngày sao?" "Chính là vậy đó, không cần nhiều, chỉ cần mấy ngày là được rồi." Thấy Sở Phong muốn đi, mọi người đều lộ vẻ không nỡ, nhao nhao lên tiếng giữ lại. "Nếu có thể, ta cũng muốn ở thêm mấy ngày, chỉ là sự tình khẩn cấp, liên quan đến mấy ức vạn người tính mạng, quả thật không thể trì hoãn." Sở Phong nói. "Cái này..." Nghe tới mấy ức vạn người tính mạng, những lời muốn giữ Sở Phong lại, cũng không nói ra được. Dù vẫn còn luyến tiếc Sở Phong, nhưng họ cũng có thể nghe ra từ câu nói đó, Sở Phong đang mang trọng trách, lúc này, thân là người nhà của Sở Phong, nên ủng hộ anh, mà tuyệt đối không thể kéo chân sau. "Sở Phong, nếu là chuyện trọng đại, vậy con đi đi thôi, còn bọn ta, thủy chung vẫn ở đây, ngày sau con có thời gian, lúc nào về cũng được." Thanh Long đạo nhân nói. "Đúng vậy, đi thôi." Cùng lúc đó, những người khác cũng nhao nhao phụ họa. "Ta nhất định sẽ trở lại." Giờ phút này, nếu nói khó chịu, người khó chịu nhất tự nhiên là Sở Phong. Anh lâu dài ở bên ngoài, rời nhà nhiều năm, rất vất vả mới gặp được nhiều thân nhân như vậy, chẳng lẽ anh không muốn ở lại sao, chỉ là anh không thể. Cuối cùng, Sở Phong vẫn phải cố nén nỗi nhớ nhung rời đi, mà nơi anh đi đến, tự nhiên chính là đế táng mà Thanh Huyền Thiên lưu lại. Đế táng, vẫn là cái đế táng đó, chỉ là đối với Sở Phong trước đây, cơ quan này vô cùng khủng bố, nay nhìn lại đã giống như nhà kho một vật. Sở Phong tiến vào đế táng, một đường đi về phía trước, nhìn thấy tất cả mọi thứ quen thuộc, tràn vào trong đầu không chỉ có sự mong đợi với đế táng, mà còn là hồi ức về quá khứ. Trong nháy mắt, đã qua nhiều năm như vậy, mà Sở Phong... cũng không còn là thiếu niên lỗ mãng, quật cường lúc trước. "Ta đã trưởng thành, nhưng không biết, có tư cách nhận được truyền thừa của người không." Giờ phút này, Sở Phong đã đi tới trước đế môn kia. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận