Tu La Võ Thần

Chương 2190: Lau mắt mà nhìn

"Ta nói, ngươi thả Đường Oanh ta sẽ lập tức hiện thân." Sở Phong lại lần nữa nói.
"A, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Dễ dàng vậy mà bị ngươi trêu đùa?" Hồng Tích châm biếm nói.
"Ngươi không có lựa chọn nào khác." Sở Phong nói.
"Không có lựa chọn nào khác? Ta nghĩ ngươi nhầm tình huống." Hồng Tích cười lạnh lùng, sau đó lòng bàn tay vươn ra, hướng về phía Đường Oanh, một trảo, một cỗ uy áp tràn ngập vô hình bao trùm lên Đường Oanh và tỳ nữ hai người.
Vào khoảnh khắc Hồng Tích ra tay, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được khí tức của Hồng Tích, Cửu phẩm Bán Tổ, đây là một vị cường giả cấp Bán Tổ đỉnh phong, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là có thể trở thành Võ Tổ siêu cấp cường giả.
Cường giả như vậy, chỉ cần một ý niệm có thể giết Đường Oanh hai người, huống chi là hắn đã dùng đến uy áp của mình.
"Bây giờ ngươi lập tức hiện thân, bằng không ta sẽ lập tức giết bọn chúng." Hồng Tích hung dữ nói.
"Hồng Tích, ta biết, trong tay ngươi có Long văn giới linh sư, nhưng ngươi cũng phải rõ, với thực lực của bọn chúng, căn bản không có cách nào khóa chặt vị trí của ta."
"Nếu ngươi giết Đường Oanh, ta nhất định sẽ không hiện thân, ta dám cam đoan, ngươi sẽ không thể tìm được ta nữa, đời này ngươi đừng hòng hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao cho ngươi."
"Nhưng, nếu ngươi thả bọn chúng, ta sẽ lập tức hiện thân, tuyệt không nuốt lời."
"Hôm nay, cơ hội giết ta, ta đã cho ngươi, chọn như thế nào là do chính ngươi quyết định."
"Đương nhiên, nếu ngươi khăng khăng giết Đường Oanh, mà không chịu thả, vậy chỉ có thể nói ngươi cực kỳ hèn hạ, thiên hạ chê cười không phải ta Sở Phong, mà là ngươi Hồng Tích."
"Nhưng nếu ngươi thả Đường Oanh, mà ta không hiện thân, vậy thiên hạ chê cười chắc chắn không phải ngươi, mà chính là ta."
"Đồng thời, nếu hôm nay ngươi chọn cái trước, khiến ngày sau ngươi không thể nào bắt được ta, tin rằng chủ tử của ngươi cũng không vui."
"Cho nên, ngươi phải biết nên chọn thế nào." Sở Phong tràn đầy tự tin nói, cứ như thể hắn đã nhìn thấu Hồng Tích.
"A... ngươi ngược lại cũng thông minh." Nghe được những lời này, Hồng Tích lại đột nhiên cười, hắn không phải người ngu, tự nhiên có thể cân nhắc lợi hại.
Tình huống này, hắn có vẻ như không có lựa chọn, chỉ có thể theo những gì Sở Phong nói, chỉ là hắn có chút không cam tâm, bởi vì như vậy, có nghĩa là trận cờ này hắn đã thua Sở Phong.
Bất quá hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội giết Sở Phong, càng không muốn vì hôm nay bỏ lỡ cơ hội giết Sở Phong mà ngày sau bị chủ nhân trách phạt, đồng thời bị thiên hạ chế giễu.
Cho nên, cuối cùng hắn vẫn là vung tay áo một cái, khiến những cây mây gai đang trói Đường Oanh và tỳ nữ vỡ nát ra.
Lúc này, Đường Oanh và tỳ nữ đã được tự do.
"Đi đi." Hồng Tích nói.
Thấy vậy, Đường Oanh và tỳ nữ ban đầu có chút mờ mịt, có vẻ như không biết nên đi đâu, nên bỏ trốn nơi nào.
Nhưng cuối cùng vẫn quay người bỏ chạy, liều mạng chạy trốn về phía xa, dáng vẻ ngược lại có vẻ chật vật.
"Bảo người của ngươi, bỏ phong tỏa khí tức của bọn chúng đi." Sở Phong nói.
Nghe thấy những lời này, Hồng Tích biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn nhìn về phía những người bên cạnh mình.
Thấy thế, mấy người kia cũng biến sắc mặt, tuy bề ngoài nhìn không có gì thay đổi, nhưng rất nhiều người có mặt đều biết.
Mấy vị giới linh sư kia, chắc chắn đã dùng thủ đoạn đặc thù, khóa chặt khí tức của Đường Oanh, cứ như vậy dù Đường Oanh có trốn đi đâu, cũng sẽ bị người của Hồng Tích bắt được.
Nhưng loại thủ đoạn này đã bị Sở Phong phát hiện, cho nên hiện giờ thủ đoạn của Hồng Tích không thể không dừng lại, cứ như vậy, Đường Oanh bọn họ chỉ cần trốn đủ xa, Hồng Tích muốn đi tìm lại, càng thêm khó khăn.
Tuy rằng, người của Lục Dương Các không có đuổi theo, đồng thời dừng khóa chặt khí tức của Đường Oanh.
Thế nhưng một vài người đang vây xem, lại có suy nghĩ, thậm chí có người đã ẩn mình vào hư không, chuẩn bị trong bóng tối đuổi bắt Đường Oanh.
Dù sao, thực lực của Lục Dương Các ai nấy đều rõ, nếu bắt được Đường Oanh giao cho Lục Dương Các, vậy đối với bọn hắn mà nói là vô số lợi ích.
"Những người ở đây cũng nghe rõ đây, nếu có ai dám có ý đồ với Đường Oanh, ta Sở Phong chắc chắn sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết." Âm thanh của Sở Phong vang lên lần nữa, tuy chỉ là phân thân phát ra âm thanh, nhưng lại mang sát khí, vô cùng lạnh lẽo.
Giờ khắc này, những người đang có ý đồ xấu, toàn bộ ngẩn người, càng không dám động đậy.
Tuy rằng bọn họ đều cảm thấy, Sở Phong bây giờ đã khó bảo toàn, nhưng lại không hiểu cảm thấy lời của Sở Phong, không giống như nói đùa, cứ như thể hắn thật sự có thể làm được vậy.
Nếu hôm nay bọn họ thật sự đối với Đường Oanh làm gì, rất có thể sẽ chết, thế là cuối cùng, không ai dám đi trong bóng tối đuổi theo Đường Oanh.
Giờ phút này, rất nhiều người đã bắt đầu thay đổi cách nhìn về Sở Phong.
Chỉ là mấy câu nói đơn giản, đã làm nổi bật sức quan sát của Sở Phong, và cả sự cẩn trọng của hắn.
Tuy rằng, Sở Phong đến đây là tự tìm đường chết, nhưng hắn đã sớm có kế hoạch chu toàn.
Trước đó, thật không ai nghĩ rằng, một kẻ tiểu bối, có thể trong tình huống thực lực không bằng đối phương, đưa sự việc đến mức độ này.
Thậm chí, nhiều người cảm thấy Sở Phong sẽ không đến, nếu đến, tức là Sở Phong không có đầu óc, không chỉ có hắn sẽ chết, Đường Oanh cũng sẽ chết.
Nhưng giờ nhìn lại, mọi người đều cảm thấy, trước đây họ đã quá coi thường Sở Phong này.
Tình huống trước mắt là Đường Oanh đã được thả đi, nếu Sở Phong không hiện thân, như vậy Hồng Tích sẽ tổn thất lớn.
Trên thực tế, rất nhiều người cảm thấy, Sở Phong sẽ không hiện thân.
Bởi vì hôm nay, người mà hắn muốn cứu đã cứu được rồi, và bây giờ hắn có thể bình an rời đi, Sở Phong đã thắng.
Quan trọng nhất là, không ai vì cái danh mà bỏ qua tính mạng của mình, đương nhiên, mọi người cảm thấy, Sở Phong cũng vậy.
"Các nàng đã đi xa, an toàn rồi, ngươi hiện thân đi." Hồng Tích nói.
"Không vội, chờ một chút, hai người các nàng tu vi yếu, cần thêm một chút thời gian." Sở Phong nói.
"Có phải ngươi không dám hiện thân?" Hồng Tích lạnh giọng hỏi.
"Ngươi sợ?" Sở Phong vừa cười vừa nói.
"Nói bậy, ta sợ cái gì?" Hồng Tích nhíu mày, lạnh giọng nói.
"Ngươi sợ ta không hiện thân, như thế ngươi sẽ bị thiệt lớn, đồng thời còn bị người thiên hạ chê cười." Sở Phong nói.
"Buồn cười, dù có bị chê cười thì cũng là ngươi bị chê cười, nói không giữ lời, mà ta... sao lại bị chê cười." Hồng Tích nói.
"Ta xác thực sẽ bị chê cười, nhưng ngươi cũng tương tự bị chê cười, nếu thế nhân chê cười ta không giữ lời, như vậy thế nhân sẽ chê cười ngươi quá ngu xuẩn."
"Ngươi!!!" Lúc này, mặt Hồng Tích lộ vẻ giận dữ, hắn cuối cùng cũng ý thức được, mình bị mắc lừa, nếu Sở Phong thật sự không hiện thân, vậy hắn sẽ thật sự bị thiệt lớn.
Giờ phút này, Hồng Tích cực kỳ hối hận, hối hận vì quá nóng vội muốn giết Sở Phong, mà khiến cho bản thân không còn tỉnh táo, để giờ bị Sở Phong lợi dụng.
"Ngươi xem, ta đã bảo là ngươi sợ mà." Sở Phong lại cười nói.
"Tiểu nhân!!!" Bỗng nhiên, Hồng Tích hét lớn một tiếng, sau đó đưa tay một chưởng, chỉ nghe thấy "Oanh" một tiếng vang thật lớn, liền đánh nát đạo phân thân của Sở Phong.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận