Tu La Võ Thần

Chương 1951: Thông Thiên con đường

"Ngao" Thấy Sở Phong chậm chạp không phản ứng, con kỳ lân kia mới có chút thả lỏng ánh mắt, lại phát ra một tiếng gầm gừ khác người, như thể tuyên bố chiến thắng của mình.
"Keng... leng keng"
Nhưng đúng lúc này, một đạo hàn quang chợt bắn ra từ trong Hỏa Lang.
Kỳ lân giật mình kinh hãi khi thấy vậy, há miệng định phun ra quả cầu lửa lần nữa.
Nhưng hàn quang kia quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đâm trúng cổ họng kỳ lân, phong bế động tác của nó, căn bản không cho kỳ lân cơ hội phun lửa.
Chính là Sở Phong, hắn cầm Thiên Tiên kiếm trên tay, đột phá sóng lửa, dùng Thiên Tiên kiếm đâm trúng yết hầu kỳ lân.
Lúc này Sở Phong không hề tổn hao, có thể ngăn cản được quả cầu lửa bùng nổ của kỳ lân là nhờ sức mạnh của Huyền Võ Độn Giáp thuật và Chu Tước phục sinh thuật hai đại bí kỹ vô thượng.
Thì ra tiếng kêu thảm thiết lúc nãy là Sở Phong cố ý phát ra, hắn muốn làm con kỳ lân lơ là cảnh giác.
"Tiểu gia hỏa, binh bất yếm trá, lần sau nhớ cho kỹ." Sở Phong cười tủm tỉm nói với kỳ lân, tuy đã khống chế được kỳ lân nhưng Sở Phong lại không làm nó bị thương.
Không hiểu tại sao, đối diện với một tiểu gia hỏa như vậy, Sở Phong không nỡ xuống tay, thực tế, hắn đến đây chỉ là muốn khiêu chiến con kỳ lân này mà thôi, chứ không hề định làm tổn thương nó.
"Ngao"
Nhưng vào thời khắc này, kỳ lân lại phát ra một tiếng rống trầm thấp, sau đó thân thể bắt đầu tỏa ra hào quang, trong nháy mắt, kỳ lân bắt đầu co nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một mũi tên trước mặt Sở Phong.
Mũi tên này, đầy những đường vân vảy, thậm chí có cả khí tức giống như kỳ lân, con kỳ lân có linh trí này lại chính là một mũi tên biến thành.
"Thì ra, ngươi cũng là một mũi tên."
Sở Phong kinh ngạc, hắn đã nghĩ đến chuyện kỳ lân này có thể giống như tên kim giáp sĩ binh kia, tuy có linh trí nhưng lại không phải là thần thú kỳ lân chân chính.
Nhưng Sở Phong không ngờ, kỳ lân này lại là một mũi tên, nói đơn giản, kỳ lân chỉ là một món chí bảo mà thôi, chứ không phải là sinh mệnh thể thực sự, nhưng mà... nó lại đánh lừa được Thiên Nhãn của Sở Phong.
"Rốt cuộc là ai, có thể chế tạo ra bảo bối như ngươi?"
"Chẳng lẽ là người tạo ra cung điện màu vàng này?" Lúc này Sở Phong liên tục cảm thán.
Dù hiện tại hắn ở Võ Chi Thánh Thổ đã có thể hô mưa gọi gió, nhưng ở trong cung điện màu vàng này, hắn cảm thấy mình nhỏ bé đến cùng cực, đủ loại thủ đoạn đều không phát huy tác dụng.
"Long... long... long"
Ngay khi Sở Phong cảm thán, cánh cửa điện tầng thứ tư đang đóng chặt, cũng từ từ mở ra dưới một tiếng oanh minh.
Khi cửa điện tầng thứ tư vừa mới mở ra, Sở Phong đã nhíu mày, cẩn thận lùi về sau, tránh xa cửa lớn của tầng thứ tư.
Vì hắn cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm trong tầng thứ tư, tầng thứ tư này khác với ba tầng trước, bên trong tràn ngập sát khí nồng nặc, một luồng sát khí vô cùng đáng sợ.
Và khi cửa điện tầng thứ tư mở ra, cái nhíu mày của Sở Phong đã biến thành nhíu chặt.
Bên trong tầng thứ tư toàn là sương mù màu xám đậm, nếu nói sương mù màu xám thì chi bằng nói màu tro.
Điều quan trọng nhất là, dù là Thiên Nhãn của Sở Phong cũng không nhìn thấu được lớp sương mù màu tro này, hắn không biết trong tầng thứ tư cất giấu cái gì.
"Bá... bá... bá... bá..."
Đúng lúc này, trong làn sương mù màu tro, lại xuất hiện từng cặp mắt đỏ như máu, những cặp mắt đỏ như máu không lớn, cũng gần bằng con người, nhưng số lượng lại rất nhiều, dày đặc, gần như trải rộng cả cung điện.
Nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn cặp mắt đỏ như máu đó, trong lòng Sở Phong lập tức căng thẳng, cảm giác ớn lạnh.
Quái vật, nếu không muốn nói vậy thì Sở Phong cảm thấy, bên trong tầng thứ tư nhất định có một con quái vật thật sự.
Không có tiếng gào thét chói tai, không có uy áp kinh khủng, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm Sở Phong rùng mình, ý thức được sự nguy hiểm của nó.
Sở Phong cũng không tiếp tục tiến lên, hắn không định bước vào tầng thứ tư, không phải do Sở Phong gan nhỏ, mà là Sở Phong có một loại trực giác, tiến vào tầng thứ tư, với tu vi hiện tại của hắn, có lẽ sẽ chắc chắn phải chết.
Sau đó, Sở Phong cầm lấy cây kỳ lân biến thành mũi tên, rồi rời khỏi cung điện màu vàng này.
"Xem ra tiểu hữu Sở Phong, ngươi đã thành công rồi."
"Không tệ không tệ." Khi Sở Phong bước ra, vảy rồng nhìn cây mũi tên kỳ lân trên tay Sở Phong, không khỏi vỗ tay khen ngợi.
"Tiền bối." Sở Phong đưa mũi tên kỳ lân cho vảy rồng.
"Không, khi ngươi đã chinh phục nó, thì nó sẽ thuộc về ngươi, mũi tên kỳ lân này, cũng giống như cách dùng của các mũi tên trước, nhưng uy lực của nó đủ để chém g·i·ết cường giả tầm Thất phẩm Võ Đế, có lẽ sẽ có ích cho ngươi." Vảy rồng nói.
"Thất phẩm Võ Đế? Chỉ dựa vào cái mũi tên này?" Nhìn mũi tên kỳ lân kia, nghe vảy rồng nói, mọi người có chút kinh ngạc.
Nhưng, những người như Nam Cung Long Kiếm và Lương Hoa đại nhân, lại không khỏi nhớ lại những lời đồn trước đây về việc Sở Phong dùng mũi tên bắn g·i·ết Võ Đế ở Cung Bá bình nguyên, nghĩ đến đó, bọn họ bỗng nhiên hiểu ra.
Bọn họ bắt đầu tin lời vảy rồng nói là thật, cũng biết số mũi tên kia của Sở Phong trước kia là từ đâu mà có, chắc hẳn đều đến từ cung điện màu vàng thần kỳ này.
"Tiền bối vảy rồng, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngài." Sở Phong nói.
"Nếu là một câu hỏi, thì cứ hỏi." Vảy rồng đáp.
"Ngươi ngay từ đầu đã biết, huyết mạch truyền thừa của ta được gọi là huyết mạch t·h·i·ê·n cấp đúng không?" Sở Phong hỏi.
"Đương nhiên, nếu không phải người có huyết mạch chân trời thì không thể giúp ta thoát khỏi khốn cảnh, phá hủy cái cây kia." Vảy rồng nói đến đây, nhìn về phía cái cây.
Sở Phong cũng theo ánh mắt nhìn lại, mới phát hiện, cái cây kia đã hoàn toàn khô héo, không còn chút sinh cơ nào, quả thật đã c·h·ết.
Nhìn thấy cái cây c·h·ết đi như vậy, lòng Sở Phong cũng đầy tiếc nuối.
"Nhưng Sở Phong, còn một câu ta phải nói với ngươi, cho dù là người sở hữu huyết mạch t·h·i·ê·n cấp, cũng không phải ai cũng có thể sống sót đi ra từ không gian bên trong cái cây kia, càng không phải ai cũng có thể giúp được ta."
"Ngươi mạnh hơn những người huyết mạch t·h·i·ê·n cấp bình thường, có lẽ sau này ở t·h·i·ê·n ngoại, ngươi sẽ có một vị trí."
"Nhưng ta nhắc nhở ngươi, nếu sau này ngươi thực sự tiến vào t·h·i·ê·n ngoại, tuyệt đối không được nhắc với bất kỳ ai, về mối quan hệ giữa ngươi và ta, nếu không đối với ngươi chỉ có trăm hại mà không một lợi."
"Hãy cứ coi như là chưa từng gặp ta đi, duyên phận giữa ta và ngươi, dừng lại ở đây." Vảy rồng vừa nói xong những lời này, liền ném cung điện màu vàng về phía chân trời.
"Oanh long long long..."
Trong chốc lát, mây đen kéo đến từng trận, sấm rền vang dội, nhưng cung điện màu vàng lại hóa thành một luồng kim quang, xông thẳng lên trời cao, phảng phất như xông thẳng đến cuối chân trời.
"Ông"
Rất nhanh, trên đường chân trời, ngoại trừ luồng kim quang vẫn còn, tất cả mọi thứ đều hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, xoay quanh điểm cuối của kim quang, từ từ chuyển động.
Thông thiên con đường, ánh hào quang màu vàng kia, rõ ràng chính là một con đường thông thiên.
So với con đường thiên lộ từ Đông Phương hải vực tiến vào Võ Chi Thánh Thổ thì khác, đây mới thật sự là con đường thông thiên, con đường thông thiên có thể tiến vào t·h·i·ê·n ngoại.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận