Tu La Võ Thần

Chương 2155: Tránh ra cho ta

"Ám Dạ quỷ rừng rất đáng sợ, lại còn có nhiều trận pháp cổ xưa, người bình thường căn bản không thể bước vào, vậy nên không ai dám vào trong đó, đó là một vùng cấm địa."
"Thực tế thì ngoại trừ yêu nữ ra, hầu như không có sinh vật nào có thể sống sót ở Ám Dạ quỷ rừng."
"Yêu nữ luôn lấy nam tử trẻ tuổi làm thức ăn, việc này có vẻ như giúp tăng tu vi của chúng, nhưng vì sao chúng lại làm vậy thì không có đáp án cụ thể."
"Chờ đã, ngươi vừa nói là 'các nàng'? Yêu nữ không chỉ có một con sao?" Sở Phong hỏi.
"Đúng, nhưng số lượng yêu nữ không nhiều lắm, trung bình vài trăm năm mới xuất hiện một con." Thành chủ nói.
"Mấy trăm năm mới xuất hiện một con, vậy có phải là cùng một con không?" Sở Phong hỏi.
"Không thể, vì trước đây mỗi yêu nữ xuất hiện đều bị người chém g·iết, nên không thể là cùng một con."
"Đồng thời, yêu nữ trước kia tuy mạnh nhưng vẫn có thể áp chế được, còn lần này thì lại mạnh khác thường."
"Ta thấy, khách quan ngài là Nhất phẩm Bán Tổ, nhưng hẳn ngài đã cảm nhận được thực lực của yêu nữ kia không đơn giản chỉ là Bán Tổ bình thường." Thành chủ nói.
"Đúng vậy." Điểm này Sở Phong không phủ nhận, lúc đó chỉ lo an nguy của Vương Cường, chỉ muốn đi cứu Vương Cường, Sở Phong lại quên mất điều này.
Thực lực của hắn nếu thật giao đấu với yêu nữ kia thì e rằng không phải đối thủ.
Dù sao yêu nữ kia lúc đó ở gần hắn, mà nàng bắt đi nhiều người như vậy nhưng Sở Phong lại không làm gì được. Ngược lại còn bị yêu nữ gầm lên giận dữ đánh lùi mấy mét.
Điều đó cho thấy, thực lực của yêu nữ rất mạnh, mạnh hơn xa so với thực lực của Sở Phong hiện tại.
Giờ phút này, Sở Phong cũng nhíu mày suy nghĩ, Vương Cường thì hắn không thể bỏ mặc, dù sao đó là bạn của hắn.
Nhưng yêu nữ lại mạnh như vậy, thực lực bây giờ của Sở Phong không phải là đối thủ của nàng, vậy phải làm sao để cứu đây?
"Khách quan, dù yêu nữ lần này xuất hiện mạnh hơn nhiều so với trước kia, nhưng những yêu nữ đã từng xuất hiện thực lực cũng không hề kém."
"Thật ra, để diệt trừ yêu nữ thì vẫn có một cách." Vị thành chủ kia nói.
"Cách gì?" Sở Phong hỏi.
"Ở phía đối diện Ám Dạ quỷ rừng, có một ngọn tiên sơn quang minh."
"Trong tiên sơn quang minh, có một loại nước suối gọi là hàng yêu nước suối."
"Nước suối hàng yêu đó có tác dụng khắc chế yêu nữ."
"Chỉ cần tưới hàng yêu nước suối này lên người yêu nữ thì thực lực của nàng sẽ giảm đi rất nhiều." Thành chủ nói.
"Tiên sơn quang minh đó ở đâu?" Sở Phong hỏi.
"Khách quan chờ một lát." Thành chủ vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ, trên bản đồ vẽ ba vòng tròn, sau đó lại vẽ một đường thẳng, đưa cho Sở Phong và nói: "Khách quan xem, đây là Hồng Tước thành của chúng ta, còn đây là tiên sơn quang minh, tiên sơn quang minh đối diện là Ám Dạ quỷ rừng."
"Yêu nữ ở trong Ám Dạ quỷ rừng, đó là hang ổ của chúng, không ai biết chúng sống ở đó như thế nào."
"Còn hàng yêu nước suối thì ở trong tiên sơn quang minh, chỉ là vị trí cụ thể thì khó nói."
"Vì vị trí nước suối luôn thay đổi, không có vị trí xác định."
"Mặt khác, khách quan nếu muốn đi thì nhất định phải cẩn thận, tiên sơn quang minh kia tên nghe có vẻ chính phái, nhưng bên trong lại có rất nhiều hung thú, thậm chí cả hung thú cấp Bán Tổ, là một nơi nguy hiểm thật sự." Thành chủ nhắc nhở.
"Vì sao ngươi lại giúp ta?" Sở Phong cất bản đồ đi rồi hỏi, hắn sớm đã nhìn ra, vị thành chủ Hồng Tước này không phải hạng người hiền lành, không giống người tốt bụng.
"Yêu nữ kia vô cùng giảo hoạt, không gây án ở gần Ám Dạ quỷ rừng mà lại chạy đến chỗ chúng ta."
"Thực tế thì yêu nữ đó sợ thế lực ở Ám Dạ quỷ rừng và tiên sơn quang minh nên chỉ có thể ức h·i·ế·p những người yếu như chúng ta."
"Khách quan tuổi còn trẻ đã có tu vi Nhất phẩm Bán Tổ, chắc chắn có xuất thân bất phàm, nếu ngài ra tay giải quyết yêu nữ này thì đó là phúc của chúng ta."
"Còn ta cũng không làm gì, chỉ cố hết sức cung cấp cho khách quan một chút manh mối thôi." Vị thành chủ kia nói năng kính cẩn, vô cùng thành khẩn.
Nhưng Sở Phong chỉ cười nhạt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ông ta và nói: "Hy vọng những gì ngươi nói là thật."
"Lưu thúc, chúng ta đi." Nói xong câu này, thân hình Sở Phong thoáng cái, một trận gió nhẹ quét sạch căn phòng, Sở Phong và Lưu Việt đã biến mất không thấy đâu.
Nhưng sau khi Sở Phong đi, sắc mặt của vị thành chủ bỗng trở nên trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu như mưa rơi xuống.
Sau đó thân thể ông ta lảo đảo một hồi, vậy mà "Phù phù" một tiếng, ngồi sụp xuống đất, toàn thân trên dưới run rẩy dữ dội không kiểm soát được.
"Thành chủ đại nhân, ngài sao vậy?" Thấy vậy, một đám hộ vệ xông vào.
"Ta không sao." Thành chủ khoát tay nói: "Các ngươi hôm nay suýt chút nữa đã gây họa cho ta, đúng là đồ có mắt như mù, không phải ai chúng ta cũng có thể đắc tội."
"Thành chủ đại nhân, người đó rốt cuộc là ai vậy?" Một hộ vệ tò mò hỏi.
"Rốt cuộc là ai thì ta không biết, nhưng chắc chắn là người mà chúng ta đắc tội không nổi, đừng nói đến thế lực phía sau hắn, chỉ riêng cái tu vi Nhất phẩm Bán Tổ kia thôi, hắn có thể vung tay là có thể diệt Hồng Tước thành của chúng ta." Thành chủ nói.
Nghe vậy, trên mặt tất cả hộ vệ đều lộ vẻ kinh hãi, ai nấy đều sợ hãi tột độ.
"Sở Phong, ngươi đang làm gì vậy?"
Cách Hồng Tước thành mấy dặm, Lưu Việt cầm một túi càn khôn, vừa hưng phấn lại vừa xấu hổ nhìn Sở Phong.
Cái túi càn khôn đó là do Sở Phong cho, bên trong có binh khí, tài nguyên tu luyện, còn có cả một lượng lớn bảo bối.
Với Lưu Việt mà nói, đây có thể là những thứ cả đời phấn đấu cũng không có được.
Giờ phút này, Lưu Việt đã hiểu vì sao ngay cả thành chủ Hồng Tước cũng phải sợ Sở Phong, Sở Phong quả thực không phải người tầm thường.
Chỉ là ông ta hơi xấu hổ khi nhận món quà lớn thế này, dù sao ông ta và Sở Phong không quen biết, cũng không giúp gì được cho Sở Phong cả, chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi.
"Lưu thúc, thân phận của ta có lẽ sau này sẽ mang họa cho ngươi, hãy cầm số này rời khỏi Hồng Tước thành, rời xa nơi này đi." Sở Phong vừa nói dứt câu, không để Lưu Việt nói gì thêm, liền đứng dậy rời đi.
Hắn và Lưu Việt quả thật chỉ gặp một lần, nhưng Sở Phong không muốn vì cái lần gặp mặt này mà hại Lưu Việt.
Sở Phong biết, tuy bây giờ hắn vẫn chưa có danh tiếng gì, nhưng sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ kết thù với kẻ khác.
Có lẽ lúc đó lệnh truy nã của Sở Phong sẽ rải khắp nơi, nếu Lưu Việt tiếp tục ở lại Hồng Tước thành, thì những người như thành chủ Hồng Tước sẽ vì lợi ích mà phế bỏ Lưu Việt mất.
Sở Phong đi theo bản đồ một đường tiến lên, trèo đèo lội suối, ăn ngủ thất thường để đi đường.
Chỉ vì muốn nhanh chóng đến tiên sơn quang minh, hắn muốn cứu Vương Cường, hắn không muốn Vương Cường bị yêu nữ kia ăn thịt.
Bỗng nhiên, Sở Phong dừng lại, nhìn về phía trước là dãy núi mênh mông vô bờ, trong mắt Sở Phong hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngọn núi này có thể nói là ngọn núi lớn nhất mà Sở Phong từng thấy, dù là những dãy núi liên miên ở Võ Chi Thánh Thổ cũng không lớn bằng ngọn núi này.
Mà ngọn núi này, chính là cái gọi là tiên sơn quang minh.
"Tránh ra cho ta." Bỗng nhiên, ở phía sau Sở Phong truyền đến một tiếng gầm thét.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận