Tu La Võ Thần

Chương 5710: Không thể tha thứ

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta không phải họ Bạch, ta cũng không quen ngươi, ngươi thả ta đi." Người đàn ông bị hủy dung này ra sức vùng vẫy, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào Sở Phong.
Sở Phong cũng không nói nhiều, mà là nắm lấy hắn bay lên không trung, đến một nơi cảm thấy an toàn rồi mới hạ xuống, lại bố trí trận pháp ẩn giấu. Sau đó, hắn trực tiếp lấy ra một viên đan dược, nặn miệng của người đó ra, cưỡng ép nhét vào miệng. Đồng thời, sau khi giúp hắn luyện hóa đan dược, lúc này mới kiểm tra thương thế.
Nhưng sau khi kiểm tra, Sở Phong cũng kinh hãi không thôi, tình huống còn tệ hơn dự đoán của hắn. Kết giới huyết mạch của Bạch Vân Khanh không còn, có lẽ đã bị người khác cưỡng ép tước đoạt. Việc hắn bây giờ vẫn còn tu vi hoàn toàn là nhờ huyết mạch còn sót lại cùng đan dược đặc thù chống đỡ. Nhưng đan dược kia dược hiệu tuy mạnh, thực chất là độc dược, tiếp tục như vậy hắn chắc chắn phải chết, thậm chí thời gian không còn nhiều.
"Bạch huynh, nếu ta gặp bất trắc, ngươi sẽ bỏ mặc sao?" Sở Phong hỏi.
Lời nói đột ngột này của Sở Phong khiến cho người đàn ông sững sờ.
"Ta biết, ngươi sẽ không bỏ mặc."
"Cho nên đổi lại là ta, cũng như vậy."
"Nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Ta có thể giúp ngươi, dù hiện tại không thể, sau này nhất định có thể."
"Ngươi không muốn cứ chết như vậy, sau đó để cho kẻ đã gây tội nghiệt với ngươi tiêu dao vui sướng sao?" Sở Phong hỏi.
Nghe đến đây, thân thể người đàn ông bắt đầu có chút run rẩy, hắn dao động.
"Sở Phong đại ca, thật xin lỗi..." Người đàn ông cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy áy náy. Dù giọng nói của hắn vẫn khàn khàn bất thường, nhưng cuối cùng hắn đã thừa nhận thân phận của mình. Hắn chính là Bạch Vân Khanh.
"Bạch huynh, nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sở Phong hỏi.
"Tại ta cả, lúc trước không nghe ngươi khuyên, lại tin tên khốn kia."
"Đều là tại ta tự làm tự chịu." Bạch Vân Khanh toàn thân run rẩy dữ dội, đó là phẫn nộ, cũng là tự trách.
"Quả nhiên là Thái Sử Tinh Trùng sao?"
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Sở Phong hỏi.
Hắn sớm đã nhận ra Thái Sử Tinh Trùng không thích hợp, nhưng vì không có chứng cứ, lúc trước chỉ nhắc nhở Bạch Vân Khanh. Sau đó, Bạch Vân Khanh kể lại mọi chuyện cho Sở Phong nghe.
Quả nhiên là do Thái Sử Tinh Trùng làm. Hóa ra, Thái Sử Tinh Trùng có một người con trai, vốn là một thiên tài giới linh sư. Hắn ỷ vào Thái Sử Tinh Trùng làm chỗ dựa, làm xằng làm bậy, gây ra không ít chuyện ác. Nhưng biển tu võ mênh mông cao thủ nhiều như mây, luôn có người hắn không đắc tội nổi. Có một lần, con trai của Thái Sử Tinh Trùng chọc đến một người phụ nữ điên. Người phụ nữ điên đó tính khí nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn. Không chỉ phế bỏ tu vi của con trai Thái Sử Tinh Trùng, còn khiến hắn phải chịu nỗi đau đốt cháy xương cốt. Thủ đoạn kia rất lợi hại, đổi lại người bình thường, chỉ có thể chết trong đau khổ.
Nhưng Thái Sử Tinh Trùng dù sao cũng không phải người bình thường. Qua nỗ lực của hắn, con trai của hắn sống tiếp được, nhưng phương pháp này cực kỳ tàn nhẫn. Hắn thường xuyên bắt Bạch Vân Khanh, dùng huyết mạch của cậu, giúp con trai hắn kéo dài tính mạng. Lúc đầu Bạch Vân Khanh cảm thấy, sư tôn của cậu có ân nặng như núi, giúp con trai ông ta kéo dài tính mạng, dù đau khổ, dù có ảnh hưởng đến bản thân, nhưng dù sao cũng là báo đáp sư ân, cậu không những không nghĩ nhiều, mà còn cố gắng hoàn thành. Ai ngờ sự việc không hề đơn giản như vậy. Việc kéo dài tính mạng trước đây chỉ là để rèn luyện, đợi thời cơ chín muồi, Thái Sử Tinh Trùng liền muốn dùng mạng của Bạch Vân Khanh, để đổi mạng cho con trai của hắn.
"Tên khốn kia luôn chờ đợi một thời cơ, trong Đồ Đằng Long Tộc có một bảo vật, chỉ cần lấy được vật này, có thể hoàn thành việc lấy mạng đổi mạng."
"Thời gian trước hắn tham gia vào cuộc phản loạn của Đồ Đằng Long Tộc, sau khi phản loạn thành công, hắn đã lấy được thứ hắn muốn."
"Mà trước khi nghi thức bắt đầu, hắn đã nói cho ta biết tất cả sự thật, cha mẹ ta... căn bản không hề vứt bỏ ta."
"Những gì ta thấy, đều là ảo ảnh, là do hắn tạo ra, cha mẹ ta thực ra đã bị hắn giết rồi."
"Chính hắn đã hủy hoại gia đình ta, hắn là kẻ thù của ta, nhưng ta lại mang ơn hắn, vì hắn làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy."
"Ta... ta... ta có lỗi với cha, ta có lỗi với mẹ."
Nói đến đây, cảm xúc của Bạch Vân Khanh càng trở nên kích động, hồi tưởng lại nhiều năm như vậy, lại vì kẻ thù bán mạng, lại căm hận và nhớ thương cha mẹ mình, hắn càng nghĩ càng hận, bắt đầu điên cuồng đánh mình. Cái tư thế kia, rõ ràng là muốn đánh chết mình.
Thấy thế, Sở Phong vội vàng ra tay ngăn cản, nhưng cũng không khuyên nhiều, vì thế giới này không có ai trải qua kinh nghiệm giống nhau, sẽ không có sự đồng cảm thật sự. Nhưng Sở Phong có thể tưởng tượng được tâm tình của Bạch Vân Khanh. Ấn tượng đầu tiên của Sở Phong về Bạch Vân Khanh là khi cậu bị vây trong huyễn tượng trận pháp, nằm sấp trên mặt đất, cầu xin cha mẹ đừng rời đi. Khi đó, cảm xúc chân thành của Bạch Vân Khanh cho thấy tình cảm của cậu dành cho cha mẹ thực sự rất sâu sắc.
Đợi đến khi cảm xúc của Bạch Vân Khanh dịu lại, Sở Phong mới lên tiếng: "Ngươi cũng là người bị hại, tự trách cũng vô ích."
Bạch Vân Khanh trầm mặc.
"Đúng rồi Bạch huynh, ngươi đã ra ngoài bằng cách nào?"
Sở Phong cảm thấy, phong cách làm việc của Thái Sử Tinh Trùng, bất kể thành công hay không, đều sẽ không để Bạch Vân Khanh rời đi. Chuyện này hẳn là có nguyên nhân khác.
"Là Lý Tháp Nhi, nàng coi như có lương tâm."
"Thấy ta chưa chết, thừa lúc Thái Sử Tinh Trùng và cha nàng không có ở đó, liền lén thả ta đi." Bạch Vân Khanh nói.
"Lại là nàng?"
Sở Phong có chút bất ngờ. Lý Tháp Nhi hắn còn nhớ, là con gái của sư thúc của Bạch Vân Khanh, trong ấn tượng là một người đanh đá tùy hứng và chỉ biết có lợi cho mình, đối xử với Bạch Vân Khanh cũng rất cay nghiệt. Không ngờ, vào lúc nguy nan, lại chính nàng đã cứu được Bạch Vân Khanh.
"Ngươi đã trốn ra được rồi, tại sao còn muốn quay lại? Là muốn báo thù sao?" Sở Phong hỏi. Vừa rồi Bạch Vân Khanh bị vứt ra, hiển nhiên là muốn tham gia khảo hạch, tiếp cận Thái Sử Tinh Trùng, chỉ đáng tiếc là hắn hiện tại quá yếu, nên đã thất bại.
"Ta biết khả năng báo thù rất nhỏ, nhưng ta vẫn nên thử một lần, nhân cơ hội này, coi như thất bại, ta cũng cam chịu, dù sao cũng tốt hơn việc cứ sống lay lắt." Bạch Vân Khanh nói, quả nhiên như Sở Phong suy nghĩ, hắn muốn báo thù.
"Thật ra ngươi vẫn có thể cứu được."
"Tu vi của ngươi có thể khôi phục, nhưng ngươi nhất định phải ngừng việc cưỡng ép củng cố tu vi." Sở Phong nói.
"Thật sự có thể khôi phục?" Bạch Vân Khanh đột nhiên nhìn về phía Sở Phong, ánh mắt ấy, như thể thấy được một tia hy vọng trong tuyệt vọng.
"Ta sao lại lừa ngươi chứ."
"Nhưng ngươi phải làm theo lời ta nói."
Sau đó, hắn bắt đầu bố trí trận pháp, trước tiên là lấy độc dược trong cơ thể Bạch Vân Khanh ra, rồi giúp hắn ổn định vết thương.
"Ngươi ở đây chờ ta, trước khi ta trở về, đừng chạy loạn." Sở Phong nói với Bạch Vân Khanh.
Nhưng khi Sở Phong vừa định lên đường, Bạch Vân Khanh đã nắm lấy tay Sở Phong: "Ngươi đi đâu? Có phải là muốn đi tìm con trai của Thái Sử Tinh Trùng không."
"Phương pháp ngươi nói, hay là để đoạt lại huyết mạch của ta?"
Sở Phong không trả lời, hắn biết mình không thể giấu được Bạch Vân Khanh.
"Không được, Sở Phong đại ca, ta không thể để ngươi mạo hiểm." Bạch Vân Khanh nói.
"Ngươi cảm thấy, ngươi có thể khuyên được ta, hay có thể ngăn được ta?"
"Hoặc là, ngươi muốn vạch trần ta, để ta trực tiếp bị Thái Sử Tinh Trùng bắt lại?" Sở Phong hỏi.
Sắc mặt Bạch Vân Khanh cứng đờ, việc hắn khuyên Sở Phong, vốn là không muốn Sở Phong mạo hiểm, đương nhiên không hy vọng Sở Phong bị bắt lại.
"Nếu ngươi không muốn ta gặp chuyện, vậy ngươi hãy tin ta." Sở Phong nói.
Bạch Vân Khanh do dự một chút, buông tay ra, nhưng lại lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Sở Phong.
"Sở Phong đại ca, con trai của Thái Sử Tinh Trùng, bây giờ ở chỗ này." Bạch Vân Khanh nói.
Đây là sự giúp đỡ duy nhất mà Bạch Vân Khanh có thể cung cấp cho Sở Phong vào lúc này.
Sở Phong nghiêm túc nhìn bản đồ, sau đó hỏi Bạch Vân Khanh: "Bạch huynh, ngươi có biết tộc trưởng Đồ Đằng Long Tộc và Long Thừa Vũ bây giờ đi đâu không?"
"Sở Phong đại ca, ta nghe nói ngươi có giao tình với Long Thừa Vũ, cho nên sau khi xảy ra phản loạn, đã từng tìm hiểu qua."
"Nhưng lúc đó, Thái Sử Tinh Trùng đã có ý định giết ta, ta cũng không tìm được thông tin đáng tin."
"Nhưng nghe nói, Long Thừa Vũ bọn họ bây giờ vẫn còn sống." Bạch Vân Khanh nói.
"Ta biết rồi, ở đây chờ ta."
Sau đó, Sở Phong quay trở lại nơi Thái Sử Tinh Trùng tuyển người. Lúc quay lại đây, Sở Phong đã ngụy trang khuôn mặt, vì huynh đệ và vì chính mình, hắn quyết định mạo hiểm một lần. Nếu vị thần bí kia thực sự có thần thông quảng đại như vậy, có thể theo dõi hắn, thì chỉ cần ngụy trang khuôn mặt hắn sẽ biết được. Vậy thì có lẽ, sau khi Sở Phong ngụy trang, người đó sẽ lập tức cho ra phản hồi. Bằng không, thì có thể nói rằng, người đó chỉ dọa người, Sở Phong... có thể ngụy trang được khuôn mặt.
Đồng thời với việc ngụy trang khuôn mặt, Sở Phong cũng ngụy trang tu vi, đồng thời thuận lợi vượt qua được khảo hạch. Và sau khi vượt qua khảo hạch, Sở Phong cùng những người khác vừa mới thông qua khảo hạch, cùng nhau tiến vào một tòa thành bị phong tỏa. Trên đường đi, đều có giới linh sư dẫn đường, bọn họ không phải người của Đồ Đằng Long Tộc, mà là thuộc hạ của Thái Sử Tinh Trùng. Lúc đầu, Sở Phong còn muốn tìm cơ hội chạy trốn. Thế nhưng, rất nhanh hắn phát hiện, lộ tuyến họ đang đi lại chính là hướng đến nơi giam giữ con trai của Thái Sử Tinh Trùng.
"Xem ra, không cần trốn nữa."
Sở Phong nhận ra chân tướng, nhìn những người đang hân hoan vui mừng, hắn không khỏi có chút đồng tình. Hóa ra, họ cũng sẽ không trở thành đệ tử của Thái Sử Tinh Trùng, mà chỉ sẽ trở thành vật hi sinh cho con trai hắn.
Thái Sử Tinh Trùng lại lấy việc tuyển chọn đệ tử làm vỏ bọc, để chọn ra vật hi sinh cho con trai. Người này, đúng là nghiệp chướng quá nặng, không thể tha thứ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận