Tu La Võ Thần

Chương 547: Chuẩn bị xuất phát

Trên bầu trời, âm thanh ù ù kéo dài rất lâu, những gợn sóng tàn phá bừa bãi như sóng lớn của mãnh thú, một lúc sau mới bắt đầu dần dần tiêu tan.
Thế nhưng Thanh Long đạo nhân vô cùng cẩn thận, hắn luôn mở kết giới màu tím để ngăn chặn những gợn sóng tàn phá bừa bãi trên bầu trời, rất sợ gợn sóng rơi xuống sẽ làm bị thương người ở đây.
Đến khi gợn sóng kinh khủng hoàn toàn tiêu tan, hóa thành cuồn cuộn sương trắng khói đặc, hắn mới thu hồi kết giới.
Giờ phút này, mọi người đều nhìn chăm chú vào bầu trời, trong mắt tràn đầy kích động và mong đợi.
Và trong sự mong chờ đó, cuối cùng, mọi người cũng tìm thấy bóng dáng Sở Phong và Trương Thiên Dực trong màn sương trắng đang nhạt dần.
"Cái này, đây là tình huống như thế nào?"
"Bọn họ, rốt cuộc ai thắng ai thua? Chẳng lẽ là bất phân thắng bại sao?!"
Nhưng mà, khi bóng dáng hai người hoàn toàn hiện ra, mọi người lại bị cảnh tượng trên bầu trời làm cho ngây người, sau đó, trên mặt mọi người đều là vẻ mờ mịt và không hiểu.
Bởi vì trên bầu trời, Sở Phong và Trương Thiên Dực đã lần lượt thu hồi bí kỹ và ngọn lửa màu lam, hai người khôi phục vẻ bình thường.
Tương tự, cả hai đều quần áo chỉnh tề, không hề có chút vết thương nào, nên mọi người mới mờ mịt như vậy, bởi vì trạng thái hai người dường như đã dừng việc luận bàn, nhưng nhìn vẻ ngoài của họ, lại rất khó biết ai thắng ai thua.
"Sở Phong sư đệ, cám ơn ý tốt của ngươi, bất quá thua chính là thua, vừa rồi nếu ngươi không lưu thủ, ta bây giờ đã thân mang trọng thương." Đột nhiên, Trương Thiên Dực mở miệng, trên mặt nở nụ cười nhạt, đó là nụ cười cảm kích.
"Trương sư huynh, ngươi..." Thấy vậy, Sở Phong vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt của Trương Thiên Dực, Sở Phong cũng hiểu ý của hắn, nên cũng không khuyên nhiều nữa.
Bởi vì ngay lúc nãy, hai người đã dùng những thủ đoạn mạnh mẽ của mình để tiến hành quyết đấu cuối cùng, nhưng cuối cùng Trương Thiên Dực vẫn thua, cấm kỵ huyền công của hắn, ngọn lửa màu lam quanh quẩn trên cơ thể, đã thua trước ba loại bí kỹ của Sở Phong.
Thế nhưng, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Sở Phong đã thu tay lại, và Trương Thiên Dực hiểu rõ sự thu tay lại của Sở Phong.
Sở Phong cố ý, hắn cố ý muốn cho Trương Thiên Dực một bậc thang, Sở Phong muốn kết thúc trận luận bàn này trong êm đẹp. Với hành động của Sở Phong, Trương Thiên Dực vô cùng cảm kích, bởi vì hắn biết, Sở Phong thật sự coi hắn là huynh đệ, nếu không với tính cách của Sở Phong, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Nhưng, càng như vậy, hắn lại càng phải trả cho Sở Phong sự công bằng, vì vậy, hắn lại quét mắt về phía đám người phía dưới, nở nụ cười trên môi, lớn tiếng nói: "Trận luận bàn này, là ta Trương Thiên Dực bại, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục, Sở Phong sư đệ, quả thực là thắng ta một bậc, hơn hẳn ta."
"Cái gì? Là Trương Thiên Dực thua sao?"
Nghe những lời này, ban đầu có rất nhiều người còn cảm thấy khó tin, nhưng nhìn thấy biểu hiện thoải mái của Trương Thiên Dực và Sở Phong, họ lại tin.
Họ đã nhìn ra, Trương Thiên Dực thật sự đã bại, và quả thực là thua tâm phục khẩu phục.
Đối với kết quả này, có người đã đoán trước, có người thì giật mình không thôi, nhưng dù thế nào, họ đều đã có một sự nhận thức hoàn toàn mới về thực lực của Sở Phong.
Và khi cuộc luận bàn giữa Sở Phong và Trương Thiên Dực kết thúc, lễ khai tông của Thanh Long Tông cũng chính thức bắt đầu, tuy nhiên, điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho mọi người trong lễ khánh điển này chắc chắn là cuộc tỷ thí giữa Trương Thiên Dực và Sở Phong.
Cuộc tỷ thí này gần như khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy rung động, đồng thời khắc ghi trong tâm trí, Sở Phong mới là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Cửu Châu đại lục, không còn ai dám nghi ngờ nữa.
Sau khi lễ khai tông kết thúc, Sở Phong, Trương Thiên Dực, Khương Vô Thương ba người liền chuẩn bị lên đường đến phương Đông hải vực.
Vì tính toán thời gian, thời gian Tứ Hải thư viện chiêu sinh chỉ còn lại ba tháng nữa.
Mặc dù ba người Sở Phong bây giờ đều là Thiên Vũ cảnh, tốc độ đều rất nhanh, nhưng bây giờ cũng phải nhanh chóng lên đường, nếu không lỡ mất thời gian, chỉ có thể đợi thêm một năm nữa.
Hiện tại, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, tại một quảng trường của Thanh Long Tông, người đông nghịt, tất cả đều đến để tiễn Sở Phong ba người.
Và trong quảng trường, một cỗ chiến xa lớn màu trắng bạc được đặt ở đó, cỗ chiến xa này thu hút sự chú ý của mọi người, gần như trở thành tiêu điểm lúc này.
"Vô Thương huynh đệ, chiến xa của ngươi lớn như vậy, tốc độ nhất định sẽ bị chậm lại, chiến xa này có thể đến được Tứ Hải thư viện trong vòng ba tháng không? Theo ta thấy, chúng ta vẫn nên dựa vào thực lực bản thân mà đi thì có lẽ nhanh hơn." Nhìn cỗ chiến xa trước mặt, Trương Thiên Dực lẩm bẩm nói.
Bởi vì chiến xa trước mặt quá lớn, lại cực kỳ xa hoa, nói là chiến xa, không bằng nói nó là một cung điện nhỏ di động.
Nhưng có lợi thì ắt có hại, đi đường bằng loại chiến xa này chắc chắn sẽ rất dễ chịu, nhưng không tránh khỏi tốc độ sẽ bị chậm lại, nên hắn sợ không kịp thời gian.
"Thiên Dực đại ca, huynh yên tâm đi, chiếc chiến xa này của ta, là kì binh trân quý nhất của hoàng tộc Khương thị, độc nhất vô nhị."
"Sở dĩ nó quý giá, không phải vì nó có uy lực lớn, mà là vì nó có tốc độ cực nhanh."
"Tuy nói tốc độ của nó có lẽ không thể so với bí kỹ Thanh Long tật hành thuật mà Sở Phong đại ca nắm giữ, nhưng với thực lực của ba người chúng ta, thay nhau thúc đẩy thì trong vòng ba tháng, chắc chắn có thể đến được phương Đông hải vực." Khương Vô Thương nói ở một bên.
"Thì ra là thế." Nghe được lời này, Trương Thiên Dực mới gật đầu nhẹ nhõm, hắn cũng biết, kì binh có nhiều loại, có những kì binh trong tác chiến thì tác dụng rất thấp, nhưng lại có tác dụng phụ trợ mạnh mẽ.
"Đúng rồi Thiên Dực đại ca, Sở Phong đại ca đâu, sao hắn còn chưa đến?!" Khương Vô Thương hiếu kỳ hỏi, bởi vì hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu Sở Phong là có thể xuất phát đến phương Đông hải vực.
"Hắn đó à, vẫn còn một số người không thể bỏ xuống được." Trương Thiên Dực bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Ai ~~~" cùng lúc đó, Sở Nguyệt, Sở Cô Vũ, Lý Trường Thanh, Thanh Long đạo nhân và những người thân thiết với Sở Phong đều không khỏi thở dài, trên mặt ít nhiều cũng hiện lên một chút bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ cũng biết, tại Cửu Châu đại lục này, thực sự có hai người khiến Sở Phong bận tâm và không thể bỏ xuống được.
Mặc dù, hiện tại đế táng đã xảy ra biến hóa, cửa vào đế táng Thanh Long dãy núi đã đóng lại, nhưng Vạn Cốt Phần Mộ là do Thanh Long đạo nhân tạo ra nên vẫn còn kiên cố, chỉ là không còn nối liền với đế táng nữa thôi.
Mà bên trong Vạn Cốt Phần Mộ, kết giới phong ấn Tô Nhu và Tô Mỹ vẫn đang vận chuyển, hai nàng vẫn đang an tường nằm bên trong, sắc mặt hồng hào, tinh khí dồi dào, thậm chí khí tức của hai người đều đã đạt đến Huyền Vũ cửu trọng, nhưng đáng tiếc, hai người vẫn chìm vào giấc ngủ sâu, mãi không thể tỉnh lại.
"Tiểu Nhu, tiểu Mỹ, nhìn các ngươi có thể say giấc nồng, có được sự bồi bổ của viên hạt châu thần bí, mà khiến thực lực mạnh lên, ta thật sự thấy cao hứng cho các ngươi."
"Thật muốn, mỗi ngày đều có thể nhìn các ngươi như vậy, nhưng ta lại không thể."
"Hiện tại, ta có một việc rất quan trọng cần làm, nó liên quan đến sinh mạng của Tử Linh, cũng liên quan đến thân thế của ta, nên ta không thể không rời đi." Sở Phong ngồi trước kết giới, vừa nhìn Tô Nhu và Tô Mỹ trong kết giới, vừa cười nhạt, nhưng trong nụ cười đó lại tràn ngập ý không muốn rời xa.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận