Tu La Võ Thần

Chương 2662: Trói buộc kiếm này

"Bọn họ là cùng Thiên Cơ tôn giả đánh cược ước định." "Đổ ước bắt nguồn từ một lần trò chuyện phiếm của hai người, Thánh Hổ tôn giả gièm pha những người ở hạ giới." "Nói không rõ những kẻ đến từ hạ giới kia, vì sao không an phận đợi ở hạ giới, chỉ có tu vi Chân Tiên, liền cho rằng mình thiên phú dị bẩm, nhất định phải đến thượng giới xông xáo." "Thế nhưng, tất cả người từ hạ giới đi vào thượng giới, chỉ có một kết cục, là phủ lên Giới Thiên mới ngược thương tích đầy mình, vết thương chồng chất, thể xác tinh thần đều tổn hại rồi cam chịu, thật sự ngu xuẩn." "Thiên Cơ tôn giả thì không cho rằng như vậy, đưa ra rất nhiều ví dụ người xuất thân hạ giới nhưng tung hoành thượng giới." "Nhưng Thánh Hổ tôn giả lại xem thường, nói những ví dụ này quá ít ỏi, cho dù có cũng chỉ là tung hoành thượng giới, không ai có thể tung hoành tinh vực, người xuất thân từ hạ giới vẫn không thể so sánh với người xuất thân từ thượng giới." "Cả hai hết sức chăm chú, sau đó lại tranh cãi nảy lửa, nhất định phải phân rõ phải trái." "Cuối cùng, Thiên Cơ tôn giả nói, trong vòng ba ngàn năm, Bách Luyện phàm giới sẽ xuất hiện một thiên tài, hắn không chỉ quét ngang thiên tài Đại Thiên thượng giới, mà còn quét ngang cả thiên tài của một phương tinh vực, nếu Thánh Hổ tôn giả không tin thì có thể cùng đánh cược." "Thánh Hổ tôn giả tự nhiên không chịu yếu thế, nên mới có vụ đánh cược này." "Chỉ là vì khi đó hai người đều cực kỳ phẫn nộ, lại hạ một ván cược lớn, đó là kẻ thua phải tự phế tu vi." "Thánh Hổ tôn giả, đi đến Bách Luyện phàm giới bố trí đại trận, đã hơn hai ngàn năm, vẫn không xuất hiện, cái người mà Thiên Cơ tôn giả nói tới, tự nhận mình chắc chắn thắng, đắc ý vô cùng, thậm chí thỉnh thoảng đi tìm Thiên Cơ tôn giả, nhục mạ nàng." "Nhưng không ngờ, ngay thời điểm này lại xuất hiện một Sở Phong." "Thánh Hổ tôn giả thấy Sở Phong giống hệt những gì Thiên Cơ tôn giả dự đoán năm đó, sợ mình thua cuộc, nên mới muốn xuống tay với Sở Phong, mới tìm đến Lam Ma sát thần." Lão viên hầu thuật lại." "Chính xác không?" Sở Hiên Viên hỏi. "Ta ép hỏi được khi trừng phạt bọn chúng, chắc là hắn không dám gạt ta, chỉ là ta không hiểu, hai người vốn là bạn tốt, sao chỉ vì tranh luận một vấn đề mà có thể nâng lên đến mức hủy tu vi của đối phương." Lão viên hầu nói. "Bởi vì Thiên Cơ tôn giả cũng xuất thân từ hạ giới, việc Thánh Hổ tôn giả xem thường người hạ giới chẳng khác nào đang nhục mạ nàng." Sở Hiên Viên nói. "Thì ra là thế, nhưng hai người vốn là bạn tốt, dù sự việc có nguyên nhân cũng không đến mức như vậy chứ?" Lão viên hầu vẫn không hiểu rõ lắm. "Thiên Cơ tôn giả có được cơ duyên rất lớn, thuật tiên đoán của nàng không thể xem thường, nàng làm vậy có lẽ là thuận theo thiên mệnh thôi, nếu không có vụ cá cược này của Thiên Cơ tôn giả, Thánh Hổ tôn giả đã không đến Bách Luyện phàm giới, bố trí tòa trận pháp kia, Phong Nhi cũng sẽ mất đi một cơ duyên." "Mà theo ta thấy, cho dù Thánh Hổ tôn giả thua thì Thiên Cơ tôn giả chưa chắc đã thực sự ép hắn phế bỏ tu vi." "Vụ cá cược này chẳng qua là muốn Thánh Hổ tôn giả phải đến Bách Luyện phàm giới, thủ vững ba ngàn năm thôi, vì Thiên Cơ tôn giả rất rõ, Thánh Hổ tôn giả có thù hận rất lớn với nàng." "Cho nên Thánh Hổ tôn giả đến Bách Luyện phàm giới, thủ vững hơn hai ngàn năm này, thậm chí còn muốn thủ đến ba ngàn năm, không chỉ vì muốn thắng mà còn vì muốn Thiên Cơ tôn giả tự phế tu vi." "Hai kẻ bọn họ, người bất nhân là Thánh Hổ tôn giả, mà cũng không phải Thiên Cơ tôn giả." Sở Hiên Viên nói. "Vì sao Thánh Hổ tôn giả lại có thù hận lớn với Thiên Cơ tôn giả như vậy?" Lão viên hầu hỏi. Sở Hiên Viên nhàn nhạt cười, nụ cười mang ý vị thâm trường nhưng lại không trả lời. "Xem ra giữa bọn chúng có một đoạn cố sự không muốn người biết a." Lão viên hầu nói một mình, tỏ vẻ tò mò. Sở Hiên Viên vẫn không trả lời. Lão viên hầu cũng không truy hỏi, hắn hiểu rõ Sở Hiên Viên, chuyện gì mà Sở Hiên Viên không muốn nói thì dù ai hỏi cũng không ra. Không chỉ có hắn, mà là bất cứ ai cũng vậy. "Là ngươi cố ý khiến bọn chúng phát điên?" Bỗng nhiên, Sở Hiên Viên hỏi lão viên hầu. "Không phải, là bọn chúng không thể tiếp nhận sức mạnh của ta, tinh thần sụp đổ mà phát điên thôi." "Nói đến việc ta có tu vi như bây giờ cũng nhờ vào di tích Sở thị thiên tộc của ngươi." Lão viên hầu nói lời này, không tự chủ nắm chặt tay, khuôn mặt khỉ lộ rõ sự may mắn và đắc ý. Điều này cũng không trách nó, khi vào di tích Sở thị thiên tộc trước đó, ba vị kia có thể tùy ý gạt bỏ nó. Thế nhưng hiện tại, nó lại có thể tùy ý gạt bỏ ba người kia. Khoảng thời gian này, chỉ mới hơn ba mươi năm ngắn ngủi mà thôi, thực lực biến đổi lớn như vậy, nó làm sao không thích cho được. Giờ phút này, Sở Hiên Viên vươn tay nhặt Tà Thần kiếm rơi trên đất lên, nghiêm túc đánh giá nó. Lão viên hầu cũng xán lại, cùng đánh giá, đối với thanh kiếm này nó cũng tràn đầy tò mò. "Thanh kiếm này cực kỳ tà môn, ngươi có biết nó từ đâu mà đến không?" Lão viên hầu hỏi. "Theo ta thấy, nó tuyệt đối không phải kiếm linh biến thành, nhất định là một tà vật nào đó, bị phong ấn trong kiếm thể này." Sở Hiên Viên nói. "Làm sao ngươi biết?" Lão viên hầu hỏi. "Bản thân thanh kiếm này tuyệt không tầm thường, phong ấn lực rất mạnh, ta chưa từng cảm thấy bao giờ." Sở Hiên Viên nói. "Thật vậy sao?" Lão viên hầu chăm chú nhìn, nhưng lại có chút mơ hồ, có vẻ như với thực lực của nó cũng không cảm nhận được cái gọi là phong ấn lực trên Tà Thần kiếm. "Đưa tay đặt lên tay ta, cảm nhận lại." Sở Hiên Viên nói. Lão viên hầu làm theo, sau đó sắc mặt biến đổi lớn, mắt hiện ra sự chấn động không gì sánh bằng, nói: "Phong ấn lực mạnh mẽ như vậy, vậy vật bị phong ấn bên trong kiếm thể này chẳng phải là..." Lão viên hầu tâm thần chấn động, phong ấn lực của kiếm thể này thực sự rất mạnh, nhưng chính vì kiếm thể có phong ấn lực đủ mạnh mới khiến nó ý thức được quái vật bị phong ấn kia đáng sợ đến mức nào. "Nếu không nhờ kiếm thể này trói buộc nó, hiện tại ta không phải đối thủ của nó." Sở Hiên Viên nói. "Rốt cuộc nó có lai lịch gì?" Lão viên hầu hỏi. Hiện giờ sức mạnh của Tà Thần kiếm này đã vượt ra ngoài tưởng tượng của nó, khiến nó cảm thấy bất an. "Nó thực tế muốn chiếm lấy nhục thân ta." "Mà nó chiếm lấy nhục thân của Phong Nhi cũng chỉ là muốn dùng nhục thân của Phong Nhi để uy hiếp ta mà thôi." Sở Hiên Viên nói. "Chiếm lấy thân thể ngươi, lẽ nào nó muốn chiếm lấy sức mạnh của ngươi?" Lão viên hầu hỏi. "Không, bản thân sức mạnh của nó vượt trên ta, chỉ vì kiếm thể phong ấn mới không phát huy được sức mạnh." "Mà nó muốn chiếm lấy nhục thân ta chỉ là muốn mượn nhục thân ta, dùng nhục thân ta làm môi giới phóng thích sức mạnh thật sự của nó." "Từ đó tìm cách thoát khỏi kiếm thể đang phong ấn nó, triệt để khôi phục tự do." Sở Hiên Viên nói. "Đồ vật nguy hiểm như vậy, không thể tiếp tục để nó trên người Sở Phong được." Lão viên hầu nói. "Giữ lại nó, vào thời điểm mấu chốt cũng có thể bảo đảm tính mạng của Phong Nhi." Sở Hiên Viên nói. "Thế nhưng..." Lão viên hầu cảm thấy không ổn. "Ta biết ngươi lo lắng, không sao, ta có thể trói buộc nó." Trong lúc nói, Sở Hiên Viên dùng hai tay kẹp Tà Thần kiếm lại ở giữa. Trong khoảnh khắc, những tia sáng vàng nhạt từ hai lòng bàn tay tuôn ra, hóa thành hình lưới khuếch tán ra bao phủ kiếm thể rồi dung nhập vào trong. Ngay sau đó lại có hình lưới ánh sáng màu vàng xuất hiện, dung nhập vào kiếm thể. "Đây là?" Thấy cảnh này, trong mắt lão viên hầu hiện lên vẻ phức tạp. Thế nhưng Sở Hiên Viên vẫn không đổi sắc mặt, chuyên tâm làm việc trước mắt, dưới sự thôi động của nó, hào quang vàng kim nhạt không ngừng tuôn ra, hóa thành hình lưới bao phủ kiếm thể, rồi hòa tan vào trong. Lặp đi lặp lại như vậy, sau một giờ Sở Hiên Viên mới để Tà Thần kiếm xuống đất. Ầm! Nhưng vào lúc này, Tà Thần kiếm đang nằm dưới đất lại run rẩy dữ dội lên. Âm thanh chói tai, giống như một con hung thần hồng hoang muốn thoát khỏi kiếm vỏ.(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận