Tu La Võ Thần

Chương 2739: Bất lực xoay chuyển trời đất

"Cái này..."
Giờ phút này, người của Triệu phủ trợn tròn mắt. Trưởng lão và đệ tử Thái Sơn Môn cũng trợn tròn mắt. Ngay cả Tống Hỉ cũng trợn tròn mắt. Tống Hỉ thật sự không ngờ, bá chủ một vùng Thần Sơn này, chưởng giáo Thái Sơn Môn thần bí khó lường trong truyền thuyết, vậy mà trước mặt Sở Phong, đến một chưởng cũng không đỡ nổi.
Mà ngay cả Tống Hỉ còn không nghĩ đến chuyện này, thì người của Triệu phủ, và người của Thái Sơn Môn, lại càng không nghĩ tới. Dù sao, đó cũng là một vị Chân Tiên nhị phẩm, sao có thể... đến một chiêu của Sở Phong cũng không đỡ được?
"Cha, chuyện gì xảy ra vậy, chẳng phải cha nói Sở Phong này, chỉ là Chân Tiên nhất phẩm thôi sao?" Triệu Tử Vinh vô cùng tức giận hỏi.
Là con trai, hắn lại nổi giận với cha mình. Nhưng lúc này mới là bình thường, ngược lại, không nổi giận mới lạ. Người ta chỉ có con trai hố cha, đây rõ ràng là cha hố con trai a.
"Ta ta... ta nhớ rõ là Chân Tiên nhất phẩm mà, ai biết hắn... hắn... hắn làm sao lại?"
"Hắn cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy lại tăng cao tu vi được, hèn hạ, hắn quá hèn hạ, lại đi che giấu tu vi." Phủ chủ Triệu phủ nhìn con trai mình, không biết nên giải thích thế nào, bởi vì chính hắn cũng loạn hết cả lên.
Phụt
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang trầm bỗng nổ ra, từ bên cạnh hắn, một mảng lớn máu tươi, bắn tung tóe lên mặt và người của phủ chủ Triệu phủ.
Một người tâm phúc của Triệu phủ đã chết, thịt nát xương tan, máu tươi văng khắp nơi.
Mà người giết chết hắn, tự nhiên chính là Sở Phong.
Giờ phút này, mắt Sở Phong sáng như đuốc, hàn quang bắn ra bốn phía, như một sát thần đang đạp không đi về phía đám người của phủ chủ Triệu phủ.
"Ngoài người của Triệu phủ ra, không muốn chết thì cút cho ta."
Sở Phong lạnh nhạt lên tiếng, như sấm sét, trấn nhiếp bốn phương tám hướng.
Mà lời hắn vừa nói ra, người Thái Sơn Môn, bất kể là trưởng lão hay đệ tử, giống như đàn chim bị kinh sợ, nhao nhao bay vụt lên. Bọn chúng đều sợ hãi đến mức, đồ đạc cũng không dám lấy, vội vã bỏ chạy.
Trong nháy mắt, bên trên Thái Sơn Môn chỉ còn lại người của Triệu phủ, và... chưởng giáo đang bị thương nặng.
Nhưng mà, khi Sở Phong đáp xuống đất, không lập tức động thủ với người Triệu phủ, mà lại quay sang nhìn chưởng giáo Thái Sơn Môn.
Bởi vì, lúc này chưởng giáo Thái Sơn Môn, đã đứng lên, hắn đang định bỏ chạy.
Nhưng khi phát hiện Sở Phong đang nhìn mình, hắn vội vàng cười nịnh: "Vị đại nhân này, ta không phải người của Triệu phủ, ta cũng không muốn đối địch với ngài, đều là bọn chúng ép ta làm."
Chưởng giáo Thái Sơn Môn, vô cùng ủy khuất nói với Sở Phong.
"Ngươi vẫn cứ dùng lời này mà đi lừa gạt Diêm Vương gia đi."
Sở Phong vừa nói, liền tung ra một quyền vào người hắn.
Võ lực phun trào, lại cực nhanh, chưởng giáo Thái Sơn Môn còn chưa kịp phản ứng, thì quyền này của Sở Phong đã đánh trúng vào người hắn.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng, chưởng giáo Thái Sơn Môn tan xác, giống như vị trưởng lão trước kia, chết thảm trong tay Sở Phong.
"Tê"
Thấy cảnh tượng này, người của Triệu phủ từng người mặt mày tái mét, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, có kẻ gan nhỏ còn sợ đến tè ra quần.
Giờ khắc này, bọn chúng mới biết, tiếp tục đối địch với Sở Phong, là hành vi ngu xuẩn đến mức nào.
Lúc này, bọn chúng thật sự hối hận đến phát điên.
"Sở Phong đại nhân tha mạng, Sở Phong đại nhân tha mạng a."
"Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi, Sở Phong đại nhân xin hãy cho ta thêm một cơ hội."
Bỗng nhiên, phủ chủ Triệu phủ phù phù quỳ xuống đất, dùng sức dập đầu xuống, hận không thể đập vỡ đầu mình, để cầu xin Sở Phong tha thứ.
Không chỉ có ông ta, mà tất cả mọi người Triệu phủ, kể cả Triệu Tử Vinh, đều quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin Sở Phong tha thứ.
"Cơ hội ta đã cho các ngươi rồi, nhưng các ngươi không hề trân quý."
"Bất quá các ngươi yên tâm, ta sẽ không lập tức giết các ngươi." Sở Phong nói.
Nghe được lời này, trong mắt người Triệu phủ, đều hiện lên một tia may mắn, bọn chúng đều cho rằng, Sở Phong sẽ tha cho chúng một mạng.
"Đại nhân, chỉ cần ngài không giết ta, ngài bảo ta làm gì cũng được."
Phủ chủ Triệu phủ, còn trực tiếp nói ra những lời như vậy.

Nhưng vào lúc này, Sở Phong phất tay áo một cái, ngay sau đó, một mảng lớn hỏa diễm màu lam, từ trong tay áo Sở Phong lao ra, rơi lên người mọi người Triệu phủ.
Ách a
Trong giây lát, người của Triệu phủ, phát ra tiếng quỷ khóc sói gào, tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.
Tiếng kêu đó vô cùng thê thảm, sở dĩ lại thê thảm như vậy, là bởi vì bọn chúng đang phải chịu, nỗi đau khó có thể chịu đựng được.
Nhìn người của Triệu phủ như vậy, trong mắt Sở Phong không có một chút vẻ thương cảm nào, mà lại lạnh nhạt nói: "Ta muốn cho các ngươi bị đốt sống sờn, thần hồn câu diệt."
Còn Tống Hỉ tận mắt thấy tất cả, thì sợ hãi sững sờ tại chỗ.
Mặc dù, hắn quen biết Sở Phong đã có một thời gian, và đã biết Sở Phong lợi hại.
Thế nhưng đến giờ khắc này, dường như hắn mới thực sự nhận thức Sở Phong.
Hắn thật sự không ngờ, Sở Phong ngày thường hay nói hay cười với hắn, lại có một mặt tàn nhẫn đến như vậy.
Đây mới thật sự là giết người không chớp mắt.
Nhưng làm tất cả những điều này, trên mặt Sở Phong, lại không hề có vẻ thoải mái, ngược lại ánh mắt Sở Phong lại càng hiện vẻ ưu thương.
Hắn vung tay áo, bành một tiếng, một tòa cung điện bên trên Thái Sơn Môn bị phá vỡ ra, và trong cung điện kia, một bóng dáng yếu ớt cũng xuất hiện.
Người này, không ai khác, chính là mẫu thân của Tống Hỉ.
"Mẫu thân, mẫu thân."
Thấy mẫu thân mình, Tống Hỉ vội bay xuống, ôm chặt lấy mẫu thân mình vào lòng.
"Nhện cao chân, đừng sợ, mẹ không sao, không sao cả." Mẫu thân Tống Hỉ, dù tu vi thấp kém, nhưng lại trầm ổn hơn Tống Hỉ nhiều.
Giờ phút này, rõ ràng là bà đang bị trọng thương, nhưng bà không hề bối rối, mà lại an ủi con trai mình.
"Đại nương, hãy uống đan dược này, sẽ làm dịu đi cơn đau."
Sở Phong đến bên cạnh mẹ Tống Hỉ, cho bà uống đan dược, sau đó bố trí trận pháp chữa thương, cho mẹ Tống Hỉ.
Sau khi Sở Phong cho uống đan dược và chữa trị bằng trận pháp, thương thế trên người mẹ Tống Hỉ nhanh chóng khép lại, ngay cả nói chuyện cũng không còn hữu khí vô lực.
Mắt thấy mẹ mình, càng lúc càng khỏe hơn, Tống Hỉ cũng càng lúc càng vui mừng.
Chỉ là, Tống Hỉ cùng mẫu thân rõ ràng đã đoàn tụ, nhưng vẻ ưu thương trong mắt Sở Phong, lại càng lúc càng đậm.
Sở Phong, đã sớm chú ý tới vị trí mẫu thân Tống Hỉ bị giam cầm.
Cũng chính vì sớm chú ý tới, Sở Phong mới giận dữ như thế, mới đau buồn đến thế.
Bởi vì hắn ý thức được, mẹ Tống Hỉ đã bị nghiêm hình bức cung, phải chịu vô số tra tấn.
Thậm chí còn bị thủ đoạn ác độc, cưỡng ép tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Nguyên nhân chính là như vậy, dẫn đến mẹ Tống Hỉ, chịu những vết thương nghiêm trọng không thể chữa trị, hiện giờ đã nguy kịch.
Dù là Sở Phong, cũng bất lực xoay chuyển trời đất, mẹ hắn đã không còn nhiều thời gian.
Sở Phong có thể làm, chỉ là tận lực giúp đỡ, kéo dài mạng sống của bà.
Nhưng dù như thế, mẹ hắn, cũng vẫn không thể sống quá ba ngày.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận