Tu La Võ Thần

Chương 4012: Huyết Vụ Thiên Tôn

Chương 4012: Huyết Vụ Thiên Tôn
Lúc này, chưởng giáo phái Phong Lôi Kiếm, cùng chưởng giáo Cửu Tinh Thiên Sơn, cực kỳ khó xử. Đã không cam tâm để Sở Phong mang đi hộp đá chí bảo trong thế giới thần bí. Lại không có đảm lượng tiếp tục phát động thế công với Sở Phong. Đã lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đồng thời, tất cả mọi người đều nhìn thấu tình huống trước mắt. Mọi người lại lần nữa nhìn về phía Sở Phong, ánh mắt trở nên có chút phức tạp. Dù phần lớn mọi người đều hy vọng sáu thế lực lớn có thể đánh bại Sở Phong. Nhưng bây giờ, bọn họ lại không thể không thừa nhận, tên tiểu bối này thực sự quá mạnh. Cuộc chiến hôm nay, hơn phân nửa sẽ kết thúc với phần thắng thuộc về tên tiểu bối Tu La này.
"Kiệt kiệt kiệt..."
Bỗng nhiên ở giữa, nơi xa chân trời truyền đến một tràng cười âm trầm. Theo âm thanh quan sát, một bóng người xuất hiện ở nơi xa chân trời. Nhìn thấy người đó, sắc mặt Sở Phong lập tức đại biến. Người kia, Sở Phong nhận ra, hắn tên là Huyết Vụ Thiên Tôn.
Ngày đó tại mộ Trảm Yêu Đại Đế, vốn dĩ cho dù Sở Phong không xuất hiện, đám người Bí Động Quần Thánh cũng có thể chiếm hết tiên cơ, đánh tan đại quân Gia Thiên Môn. Nhưng, chính Huyết Vụ Thiên Tôn xuất hiện, đã thay đổi cục diện. Thậm chí, nếu không phải Sở Phong đạt được truyền thừa, cũng khó lòng chiến thắng Huyết Vụ Thiên Tôn này. Huyết Vụ Thiên Tôn là một nhân vật có giới linh thuật cực kỳ cao thâm, đồng thời tâm ngoan thủ lạt.
Bất quá, nếu chỉ là hắn xuất hiện ở đây, Sở Phong còn chưa đến mức hốt hoảng như vậy. Sở dĩ như thế, là bởi vì trong tay Huyết Vụ Thiên Tôn, đang nắm một sợi dây thừng giống bụi gai. Dây thừng đó màu huyết hồng, phía trên che kín những vật sắc nhọn, chính sợi dây màu huyết hồng như vậy đang trói chặt lấy mười một người. Mười một người kia chính là đám Bí Động Quần Thánh. Thân thể Bí Động Quần Thánh đều bị những vật nhọn trên sợi dây huyết hồng kia đâm xuyên, toàn thân bê bết máu, mặt lộ vẻ thống khổ.
"Những quái vật này là ai vậy?"
Đa phần mọi người không nhận ra Bí Động Quần Thánh. Cho nên khi bọn họ thấy rõ chân dung của Bí Động Quần Thánh, thì càng thêm hiếu kỳ, thậm chí là hoảng sợ. Dù sao, chân dung Bí Động Quần Thánh, xấu xí vô cùng, như là quái vật bình thường.
Nhưng so với mọi người, khi Sở Phong thấy cảnh này, cảm xúc của hắn không chỉ là hoảng sợ đơn giản vậy, mà lửa giận trong lòng càng là bùng phát không thể kiềm chế.
"Muốn chết!!!"
Bỗng nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang vọng. Sở Phong đã cầm kiếm vàng trong tay, hướng Huyết Vụ Thiên Tôn công tới.
"Dừng lại!"
Nhưng vừa khi Sở Phong vừa mới nhúc nhích, Huyết Vụ Thiên Tôn đã khẽ quát một tiếng. Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi, từ miệng Bí Động Quần Thánh vang lên. Hóa ra, là dây thừng huyết sắc co rút lại, khiến sự đau đớn mà Bí Động Quần Thánh phải nhận thêm gấp bội. Sợi dây thừng huyết hồng kia, đã như một lưỡi dao sắc, cắt vào da thịt Bí Động Quần Thánh. Nếu dây thừng tiếp tục co rút, nhục thân Bí Động Quần Thánh sẽ bị dây thừng cắt đứt.
Chỉ nhìn dáng vẻ đau đớn của Bí Động Quần Thánh, Sở Phong cũng biết, vết thương mà dây thừng gây ra, tuyệt đối không chỉ là nhục thân đơn giản vậy. Linh hồn Bí Động Quần Thánh cũng đang chịu những vết thương tương tự. Cho nên, đó là sợi dây thừng có thể giết chết Bí Động Quần Thánh.
Gặp tình hình này, Sở Phong cũng vội vàng dừng bước. Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn phát sinh. Sở dĩ khi nhìn thấy Huyết Vụ Thiên Tôn trói Bí Động Quần Thánh mà đến, hắn lại lo lắng bất an đến vậy. Chính là sợ, Huyết Vụ Thiên Tôn dùng Bí Động Quần Thánh uy hiếp hắn, mà hắn lại không có năng lực cứu Bí Động Quần Thánh. Nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác, chuyện hắn lo lắng đều phát sinh.
"Muốn bọn họ sống tạm, thì giải trừ lực lượng trên người ngươi đi." Huyết Vụ Thiên Tôn nói với Sở Phong.
"Ta trước đây và ngươi không hề qua lại, vì sao lại cố tình gây trở ngại?" Sở Phong mày kiếm dựng lên, lạnh giọng hỏi.
Lúc này, nội tâm Sở Phong cực kỳ khó chịu. Hắn vốn cho rằng thắng bại đã định, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Huyết Vụ Thiên Tôn. Và vì sự xuất hiện của hắn, Sở Phong biết chiến cuộc sẽ phải thay đổi.
"Trước đây xác thực không có qua lại, nhưng món nợ ở mộ Trảm Yêu Đại Đế, ta nhất định phải đòi lại."
"Đương nhiên, ta không phải hạng người hồ ngôn dọa người, ngươi chỉ cần giải trừ lực lượng trên người, ta cũng sẽ không quá làm khó ngươi. Nhưng, nếu ngươi cảm thấy mạng sống của mấy người bọn họ không đáng để ngươi làm như vậy, vậy coi như ta không nói gì."
Trong lúc Huyết Vụ Thiên Tôn nói, hắn phát ra những tràng cười lạnh lẽo. Ngay sau đó, sợi dây huyết hồng trong tay hắn lại bắt đầu co rút. Nhưng trong tình huống này, tiếng kêu thảm thiết của Bí Động Quần Thánh, lại không vang dội như lúc trước. Đó là vì họ phải chịu quá nhiều đau đớn, tuy khó mà chịu đựng được, nhưng quá suy yếu nên đến sức kêu gào cũng không có.
"Dừng tay!"
Thấy vậy, Sở Phong vội vàng mở miệng, ngay sau đó hỏi: "Có phải ta thu hồi lực lượng, ngươi sẽ thả bọn họ?"
"Đương nhiên, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải cam đoan triệt để thu hồi lực lượng đó. Nếu không, sau khi ta thả bọn họ ra, ngươi lại dùng lực lượng đó đối phó ta, vậy kẻ xui xẻo chính là ta?" Huyết Vụ Thiên Tôn nói.
"Ta có một điều kiện, hãy thả họ đi luôn." Sở Phong chỉ vào Triệu Hồng cùng Hàn Tú phía sau lưng nói.
"Không được đâu Tu La, ngươi mà thu hồi lực lượng, chúng ta đều không sống nổi." Hàn Tú nói.
Nhưng Sở Phong lại không để ý đến Hàn Tú, mà hỏi Huyết Vụ Thiên Tôn: "Được không?"
"Ta và bọn họ không có oán thù, tự nhiên là được. Ngươi cứ để bọn họ đi đi, ta tuyệt không ngăn cản." Huyết Vụ Thiên Tôn đáp.
"Tiền bối, các ngươi đi đi, ân oán tiếp theo, không liên quan gì đến các ngươi." Sở Phong nói với Hàn Tú.
"Thế nhưng..." Hàn Tú có chút do dự.
Nhưng đúng lúc này, một đạo truyền âm bí mật vang lên trong tai Hàn Tú.
"Tiền bối, lực lượng trên người ta, là có giới hạn thời gian, thực ra bây giờ đã đến cực hạn rồi. Chiêu vừa đánh bại chưởng giáo Gia Thiên Môn kia, là ta toàn lực một kích. Hình thái lúc này, bất quá là ta đang phô trương thanh thế mà thôi, căn bản không duy trì được bao lâu. Cho dù Huyết Vụ Thiên Tôn này không xuất hiện, nếu ngũ đại chưởng giáo tiếp tục giằng co với ta, ta cũng thua không nghi ngờ. Ta đã chống đỡ không nổi nữa rồi, các người nhân lúc bọn họ còn chưa phát hiện, nhanh chóng rời đi đi. Cho dù hôm nay phải chết ở đây, ta vẫn hy vọng sau này sẽ có người báo thù cho ta."
Nghe được truyền âm bí mật của Sở Phong, ánh mắt Hàn Tú trở nên cực kỳ phức tạp. Nàng đã dự cảm được, điều gì đang chờ đợi Sở Phong phía trước. Đó chắc chắn là cái chết!!!
Nhưng, nàng không tiếp tục do dự nữa, mà kéo Triệu Hồng định rời đi. Dù nàng cũng cảm thấy, rời đi như thế, là có lỗi lớn với Sở Phong. Nhưng nàng không có cách nào, tựa như Sở Phong đã nói, cùng nhau chết ở đây, còn không bằng có người sống sót rời đi hôm nay, ngày sau sẽ báo thù cho Sở Phong. Hàn Tú tự nhận, không có năng lực báo thù cho Sở Phong. Nhưng nàng biết, Triệu Hồng có, nên nhất định phải mang Triệu Hồng rời đi bình an.
"Ta thấy ngươi có chút quen mắt, chúng ta có quen biết không?" Thế nhưng, khi rời đi, Triệu Hồng chợt nhìn về phía Sở Phong.
"Cũng không quen biết." Sở Phong không nói thẳng thân phận của mình. Hắn biết rõ Triệu Hồng, nếu như nàng biết mình là ai, chắc chắn sẽ không rời đi. Nàng sẽ chọn ở lại đây, cùng Sở Phong chết chung.
"Đa tạ." Triệu Hồng nói xong liền cùng Hàn Tú rời đi.
Cũng không có ai đi ngăn cản bọn họ. Dù sao, những người Triệu Hồng và Hàn Tú muốn đối phó hôm nay, chỉ là chưởng giáo Gia Thiên Môn. Bây giờ, trong tình huống chưởng giáo Gia Thiên Môn thân bị trọng thương. Người Gia Thiên Môn, cho dù muốn ngăn cản Triệu Hồng, cũng hữu tâm vô lực. Triệu Hồng cho dù thân bị thương nặng, nhưng dù sao cũng là Tứ phẩm Chí Tôn, có thể tùy tiện loại bỏ đám lâu la này.
Bất quá, điều đáng nói là, lúc này Triệu Hồng, hoàn toàn có thể lấy tính mạng chưởng giáo Gia Thiên Môn. Nhưng nàng lại không làm vậy, cứ như vậy biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mà khi Triệu Hồng cùng Hàn Tú biến mất ở phía xa chân trời, kim sắc khí diễm trên người Sở Phong, cũng theo đó biến mất. Nhưng, cùng với kim sắc khí diễm biến mất, Sở Phong cũng phù phù một tiếng, quỳ nửa gối trên hư không. Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt Sở Phong đã đại biến. Hắn không chỉ tái mét mặt mày, mà còn gầy như que củi, tựa như toàn thân huyết nhục đều bị hút sạch, như thây khô, nhìn qua vô cùng khủng bố. Đồng thời, hắn còn cực kỳ suy yếu, dù miễn cưỡng quỳ nửa gối trên hư không, thân thể vẫn run rẩy kịch liệt.
"Xem ra, lực lượng đó đối với ngươi mà nói, cũng là một gánh nặng không nhỏ a."
Nhìn bộ dạng của Sở Phong, Huyết Vụ Thiên Tôn nhàn nhạt mở miệng. Chỉ là những lời này, lại được phát ra bằng một nụ cười.(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)
Bạn cần đăng nhập để bình luận