Tu La Võ Thần

Chương 3935: Lại muốn đoạt?

Chương 3935: Lại muốn cướp?
Một đường tiến lên, áp lực càng ngày càng mạnh, Bàng Bác càng lúc càng khó chống đỡ. Sở Phong đề nghị để Bàng Bác đừng cố gắng gồng mình nữa, hãy để bản thân tiến lên. Ai ngờ Bàng Bác lại bướng bỉnh ngoài sức tưởng tượng, hắn nhất quyết phải cùng Sở Phong tiến lên, trừ phi bản thân không thể đi nổi, nếu không dù phải kéo cũng muốn kéo Sở Phong theo.
"Ôi, đây không phải Bàng công tử sao?"
"Ngươi thật đúng là giúp tên tiểu tử này rồi?"
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, hắn có thể cho ngươi tiên binh làm thù lao sao?"
Bỗng nhiên, một giọng điệu châm biếm vang lên. Theo hướng giọng nói, một đám người đàn ông hói đầu đang ngồi bệt phía trước, từng người thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, xem ra bọn họ cũng không thể tiếp tục tiến lên. Mà câu nói châm biếm kia chính là từ người đàn ông hói đầu thốt ra.
Gã hói đầu này thực ra cũng không quá e ngại Bàng Bác, lúc trước nể mặt Bàng Bác cũng chỉ là tự cho mình một bậc thang, thực tế gã sợ chính là Sở Phong. Dù rằng không thể nào hiểu được, vì sao một người Chân Tiên cảnh lại khiến hắn bất an như vậy, nhưng nỗi sợ hãi bản năng vẫn khiến hắn lựa chọn lùi bước. Thế nhưng, sau khi lùi bước, hắn lại càng nghĩ càng thấy uất ức. Vì vậy khi nhìn thấy Sở Phong và Bàng Bác lần nữa, mới không nhịn được mở miệng trào phúng. Hắn đang giải tỏa sự khó chịu của mình.
Nhưng mà, đối mặt với sự châm biếm của gã hói đầu, Bàng Bác lại làm như không thấy, mà nhìn về phía Sở Phong.
"Tu La huynh, ngươi thấy đấy, không phải ngươi liên lụy ta, là mọi người đều không đi được rồi."
"Nơi này cách Tinh Thần Tuyền Thủy vẫn còn một khoảng, xem ra áp lực bây giờ, có lẽ cường giả Thiên Tiên đỉnh phong cũng không tới được, chỉ có Võ Tiên cảnh mới có thể."
Bàng Bác không cố nữa, mà phù một tiếng ngồi xuống đất, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của hắn, Sở Phong biết, hắn thật sự mệt muốn chết rồi.
"Chuyện đã đến nước này, cũng không có cách nào khác." Sở Phong không ngồi xuống, ngược lại đứng thẳng, hắng giọng rồi hô lớn:
"Chư vị, người ta có câu, ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, tại hạ Tu La, hôm nay thân thể khó chịu, dẫn đến tu vi bị hao tổn, bị mắc kẹt ở đây không thể tiếp tục tiến lên."
"Vị huynh đài nào bằng lòng giúp ta, ta nhất định sẽ cảm tạ hậu hĩnh."
Lời của Sở Phong vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người. Nhưng người phản ứng lớn nhất là đám người của gã hói đầu.
"Ồ, cái tên lừa đảo này, lại bắt đầu trò cũ rồi." Gã hói đầu không nhịn được mà mắng nhỏ. Nhưng đáng chú ý là, tiếng mắng của gã lại rất nhỏ, giống như đang lẩm bẩm.
"Tên này quá không biết xấu hổ, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị đánh?"
"Bị đánh? Ta thấy hắn ngay cả cơ hội bị đánh cũng không có, bởi vì căn bản sẽ không ai để ý tới hắn."
Bạn của gã hói đầu cũng không ngừng phỉ báng Sở Phong. So với gã hói đầu, giọng của bạn gã lớn hơn nhiều. Nhưng Sở Phong căn bản không rảnh để tâm tới những lời chế giễu của bọn họ, mặc kệ người xung quanh bàn tán thế nào, Sở Phong vẫn tiếp tục hô lớn. Dù cho hết người này đến người khác đi ngang qua, ngoài bàn tán chế giễu ra thì chẳng ai giúp Sở Phong cả, nhưng Sở Phong vẫn không hề nản chí.
Thế nhưng, tuy nói Sở Phong không nản chí, Bàng Bác lại không nhìn nổi nữa.
"Tu La huynh, bỏ đi, người ở đây từ trước đến nay đều lạnh nhạt, sẽ không ai giúp ngươi đâu." Bàng Bác nói với Sở Phong.
"Ai nói, chẳng phải ngươi đang giúp ta sao?" Sở Phong cười hỏi.
"Không phải Bàng Bác ta khoe khoang, ta đúng là khác biệt với bọn họ, nhưng ta từ nhỏ lớn lên ở đây, ta hiểu rõ bọn họ lắm."
Câu "hiểu rõ lắm" này, đã cho thấy Bàng Bác thất vọng về những người này.
"Tu La huynh, chờ một chút đi, phụ thân ta thấy ta chậm chạp không đuổi kịp, chắc sẽ đến đón ta." Bàng Bác nói.
"Cũng tốt, vậy thì chờ một chút vậy." Sở Phong nói rồi cũng ngồi xuống.
Sở Phong thật ra cũng không hoảng, dù sao hắn biết rõ tu vi bản thân. Hơn nữa hắn biết, cho dù Lôi Đình Cự Thú và Thần Thụ Hạt Giống có giao tranh, thì cũng chỉ là tạm thời, sớm muộn gì bọn chúng cũng dừng lại, đến lúc đó tu vi của Sở Phong tự nhiên sẽ hồi phục.
"Công tử, đây là muốn từ bỏ sao?"
Nhưng Sở Phong vừa mới ngồi xuống, một giọng nữ vang lên sau lưng Sở Phong. Sở Phong quay đầu nhìn, thấy một nữ tử đứng sau lưng, đang cười tủm tỉm nhìn mình. Nữ tử này không phải thuộc kiểu quá xinh đẹp, nhưng nụ cười lại rất ngọt ngào, mang lại cho người khác một cảm giác thân thiện.
"Sư tỷ, vốn không quen biết, chúng ta vẫn là đừng để ý tới hắn đi?"
Nhưng đúng lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên sau lưng nữ tử này. Phía sau nàng, có một đám người đi theo, những người này cả nam lẫn nữ, nhưng lại mặc đồ giống nhau, có vẻ như là người của cùng một môn phái. Đồng thời, bọn họ, cả nam lẫn nữ đều rất trẻ tuổi, đều là tiểu bối.
"Là người của Xích Phong Các."
"Vị kia, có phải là Mục Tử Vi của Xích Phong Các không?"
"Mục Tử Vi? Giống như, thật là Mục Tử Vi."
Khi nữ tử này xuất hiện, lập tức gây ra náo động. Từ cuộc thảo luận của mọi người, Sở Phong biết được, Xích Phong Các này, ở toàn bộ Luân Hồi Thượng Giới đều là một thế lực cường đại. Mà Mục Tử Vi này lại là một thiên tài trẻ tuổi có chút danh tiếng trong toàn bộ Luân Hồi Thượng Giới. Cũng không trách được, một tiểu bối đến nơi này lại có thể thản nhiên như vậy. Sở Phong đoán rằng, tu vi của Mục Tử Vi chắc chắn không chỉ là Võ Tiên bình thường, rất có thể đã gần đạt đến Võ Tiên đỉnh phong. Lúc này, các sư huynh đệ của Mục Tử Vi đều khuyên nhủ nàng, khuyên nàng đừng xen vào việc người khác. Nhưng Mục Tử Vi lại khoát tay áo, ra hiệu cho những người đó im lặng. Mà Mục Tử Vi có vẻ có uy tín nhất định đối với những người đó, cho nên sau hành động này của nàng, những người phía sau dù không tình nguyện cũng phải ngậm miệng lại.
"Vị công tử này, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, sao ngươi lại ngồi xuống, chẳng lẽ là từ bỏ sao?" Mục Tử Vi chớp mắt to, vẻ mặt tươi cười nhìn Sở Phong. Thấy vậy, Sở Phong cũng đứng dậy, mới hỏi: "Nếu ta không hề từ bỏ, cô nương có bằng lòng giúp ta không?"
"Bọn họ đều nói ngươi là lừa đảo, nếu công tử lừa ta, thì sao?" Mục Tử Vi hỏi.
"Nếu ta lừa cô nương, cô nương cứ giết ta, được không?" Sở Phong nói.
"Thật chứ? Ta cũng không hề nương tay đâu à." Mục Tử Vi nói.
"Thật." Sở Phong khẳng định.
"Tốt, sảng khoái, ta thích tính cách của công tử, đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi." Mục Tử Vi nói.
"Vậy không biết cô nương muốn gì để trả thù lao?" Sở Phong hỏi.
"Ta thưởng thức dũng khí của ngươi, cho nên ta không cần thù lao, giúp ngươi không công." Mục Tử Vi vừa cười vừa nói.
"Cái gì? Không công?" Nghe được lời này, mọi người đều kinh ngạc. Thì ra vừa rồi Mục Tử Vi đang thử lòng Sở Phong, chứ không hề có ý muốn Sở Phong trả thù lao. Như vậy cũng quá may mắn đi? Tên lừa đảo này lại đơn giản được Mục Tử Vi giúp đỡ dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ, những nữ nhân thiên phú dị bẩm đều dễ lừa gạt như vậy sao? Trong nhất thời, mọi người bàn tán ồn ào, nhưng đa số lại ghen ghét và ngưỡng mộ Sở Phong. Nhất là những người như gã hói đầu cũng không cách nào tiếp tục tiến lên được, vẻ mặt lúc này của họ, đơn giản là ghen tị đến sắp khóc rồi.
"Không cần phiền cô nương, để ta giúp hắn."
Nhưng ngay lúc này, một giọng nữ khác vang lên. Theo hướng giọng nói, hai bóng dáng đang tiến đến, nhìn thấy hai người này, ngay cả Sở Phong cũng hơi ngạc nhiên, bởi vì hai người này Sở Phong biết. Chính là Lệnh Hồ Duyệt Duyệt, và Lệnh Hồ An An.
Nhưng so với Sở Phong, những người vây xem kia, lại chính là đầy vẻ chấn kinh. Nhất là đám người hói đầu, mặt đã tái mét. Dù sao so với Mục Tử Vi, dung nhan của Lệnh Hồ Duyệt Duyệt và Lệnh Hồ An An chính là vẻ đẹp thực sự. Nhất là Lệnh Hồ Duyệt Duyệt, dùng từ "khuynh quốc khuynh thành" để miêu tả nàng cũng không ngoa. Nhưng dung mạo không phải là trọng điểm, quan trọng là lúc ở đây, Lệnh Hồ Duyệt Duyệt vẫn thản nhiên không hề thay đổi sắc mặt. Mọi người không biết thân phận của Lệnh Hồ Duyệt Duyệt ra sao, nhưng chỉ nhìn vẻ nhẹ nhàng của nàng cũng đủ đoán được, nữ tử này chắc chắn tu vi rất cao. Hơn phân nửa cũng là một thiên tài không thua kém Mục Tử Vi.
"Vị cô nương này, không phải là muốn giành với ta sao?" Mục Tử Vi hỏi Lệnh Hồ Duyệt Duyệt.
"Ta nếu muốn giành, thì sao?" Lệnh Hồ Duyệt Duyệt hỏi.
Cái gì? Giành? Hai nữ tử thiên phú dị bẩm ưu tú, vậy mà cướp nhau giúp một kẻ vô dụng, một tên lừa đảo như vậy sao? Đây là tình huống gì?
"Dựa vào, thế này cũng được, tên lừa đảo này, rốt cuộc là đi gặp vận may c** chó gì vậy?" Gã hói đầu mặt đã tức đến xanh mét.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận