Tu La Võ Thần

Chương 4494: Phụ thân ý nguyện

Bạch Nhật tinh hà, dòng nước sôi trào như đang run rẩy, sợ hãi. Nhưng bây giờ, người sợ hãi nhất lại là lão giả và thanh niên kia. Lão giả này có thực lực bất phàm, tại Thánh Cốc thần bí, danh tiếng lừng lẫy, là đại nhân vật có thân phận và thực lực. Nhưng hiện tại, trước lực lượng phong tỏa Bạch Nhật tinh hà kia, dù ông ta cũng không có sức đánh trả. Lão giả cảm thấy mình đã cược sai. Lực lượng đột nhiên xuất hiện này nhất định là do người thủ hộ Sở Phong. Mà đối phương còn cường đại đến mức khiến ông ta không còn sức phản kháng.
"Đây chính là ý kiến hay của ngươi, ngươi muốn hại c·h·ết lão t·ử." Lão giả nhìn đệ t·ử, ánh mắt tràn ngập giận dữ, hận không thể bóp c·h·ết tươi đệ t·ử của mình. Nếu không phải đệ t·ử đề nghị, ông ta vốn không đuổi theo Sở Phong, càng không nổi ý đồ với lực lượng trên người Sở Phong. Nhưng giờ thì đã muộn. Sở Phong quả nhiên thân phận bất phàm, có cường giả tuyệt thế âm thầm thủ hộ. Bọn họ có ý đồ xấu với Sở Phong chẳng khác nào tự chuốc lấy cái c·h·ết.
"Ta… Ta…" Thanh niên kia không còn vẻ tự phụ và cao ngạo, căng thẳng đến mức không thốt nên lời, hắn sợ hãi không kém gì sư tôn.
Phù phù!
Bỗng nhiên, thanh niên quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục. Hắn hoàn toàn không còn khí độ ngạo mạn, c·u·ồng v·ọng, xem trời bằng vung, giờ hắn chỉ còn khát vọng sống sót.
"Đại nhân, chúng ta không có ác ý với vị t·h·i·ê·n tài kia, chúng ta chỉ đùa thôi."
"Nếu thật có ác ý, sư đồ ta đã không để hắn rời đi rồi."
Thanh niên ra sức giải thích, thái độ hèn mọn khiến người ta cảm thấy hắn không nói dối. Nhưng sư tôn hắn lại lắc đầu nhìn đệ t·ử bất tài của mình. Đối phương là nhân vật nào, há dễ bị lừa bởi lời nói dối thấp kém của hắn?
Xong rồi, lão giả biết hôm nay sư đồ bọn họ khó thoát c·h·ết. "Sớm biết có kiếp này thì đã không truy tìm tên kia tới đây." Lão giả than thở.
"Ngươi đang đuổi ai?" Bỗng một giọng nói hùng hậu vang vọng từ trên trời. Giọng nói đó không thể phân biệt phương hướng, tựa như truyền đến từ hư không. Cao cao tại thượng, hùng hậu vang dội, mang khí vị thần thánh, như thần linh chất vấn.
"Một người thần bí, ta không biết là ai."
"Chỉ biết hắn mặc áo bào đỏ, đội mũ rộng vành màu đỏ, không thấy rõ mặt, không rõ thực lực."
"Nhưng người này chuyên t·àn s·át các chủng tộc viễn cổ, đã có nhiều chủng tộc viễn cổ m·ất m·ạng trong tay hắn."
"Sư đồ ta truy tìm hắn chỉ là muốn biết, tại sao hắn lại làm vậy."
Lão giả không chút chần chờ, kể hết những gì mình biết. Ông ta quả nhiên đã nói dối Sở Phong, sư đồ bọn họ không phải người đi ngang qua. Họ biết ai đã t·àn s·át chủng tộc viễn cổ. Đó là một nam t·ử mặc hồng bào. Chỉ là người kia đến từ đâu, vì sao lại làm như vậy, thì ông ta thực sự không biết.
"Người của Thánh Cốc nên ở yên trong Thánh Cốc."
"Nếu đã xuất thế, ắt sẽ phải cuốn vào tranh đấu của võ giả đương đại."
"Nhắc nhở các ngươi một câu, Sở Phong đó không phải là người các ngươi có thể động vào."
"Nếu gây bất lợi cho hắn, coi như ta tha cho các ngươi, người kia cũng sẽ không tha."
"Nếu chọc giận người đó, đừng nói hai sư đồ ngươi, mà ngay cả Thánh Cốc của các ngươi cũng không có ai muốn sống."
Giọng nói hùng hậu một lần nữa vang lên, vẫn thần thánh vô cùng, gieo vào lòng hai sư đồ nỗi sợ hãi không gì sánh được, khiến linh hồn họ run rẩy. Sau khi giọng nói kia dứt, nó cũng không vang lên nữa. Ngay cả lực lượng phong tỏa hai sư đồ cũng theo đó biến m·ất. Vị kia rất có thể đã đi rồi. Sư đồ hai người nhìn nhau, có chút khó tin. Thế mà sống sót, tránh được một kiếp? Đúng vậy, họ đã sống sót, đều biết vị kia nếu muốn g·iết bọn họ, chẳng qua là trong nháy mắt.
Thế giới võ giả thật thần kỳ, cảnh giới khác nhau thì thực lực cũng cách biệt một trời một vực. Hai sư đồ bọn họ có lực lượng khiến Sở Phong tan thành mây khói. Nhưng vị kia cũng có lực lượng biến bọn họ thành tro bụi. Họ không thể biết được tu vi của vị kia là ở cảnh giới nào. Nhưng họ biết, thực lực của đối phương còn cao hơn họ nhiều. Một người như thế, e rằng Thánh chủ đại nhân mạnh nhất của Thánh Cốc cũng chưa chắc chống lại được. Ông ta chắc chắn một điều rằng, ngoài Thánh Cốc đại nhân ra, không ai trong Thánh Cốc có thể đối địch với người vừa rồi.
Điều khiến ông kinh hãi nhất là, vừa rồi vị kia đã nhắc đến "người kia". Giọng điệu ám chỉ "người kia" còn đáng sợ hơn, như có thể dễ dàng xóa sổ Thánh Cốc của họ khỏi thế gian này.
"Sư tôn, đệ t·ử biết sai rồi." Bỗng một tiếng k·h·ó·c vang lên. Là vị đệ t·ử của ông ta. Thanh niên tự phụ kia giờ đang kh·óc lóc thảm thiết, quỳ trước mặt sư tôn dập đầu nhận lỗi.
"Đừng k·h·ó·c, khóc có ích gì." Lão giả đỡ thanh niên kia dậy. Dù lúc trước tức giận, thực ra ông vẫn rất thương yêu đệ t·ử này.
"Bây giờ ngươi đã biết, thế nào là t·h·i·ê·n ngoại hữu t·h·i·ê·n, nhân ngoại hữu nhân?" Lão giả hỏi.
"Biết ạ, đệ t·ử không dám mắt c·h·ó coi thường người khác nữa." Thanh niên vừa khóc vừa nói. Hắn thật sự đã bị dọa sợ, biết mình chỉ thiếu chút nữa là c·h·ết, sư đồ họ vừa mới nhặt lại được một m·ạ·n·g.
"Haizzz, thật ra sư phụ ta cũng vừa nhận được một bài học."
"Người của Thánh Cốc ta đã lâu không xuất thế, vốn tưởng bây giờ không còn ai là đối thủ."
"Không ngờ, vừa mới xuất thế liền gặp phải người mặc áo bào đỏ sâu không lường được, chuyên g·iết chủng tộc viễn cổ."
"Vốn tưởng, người áo bào đỏ sẽ uy h·iếp vị thế của Thánh Cốc ta."
"Nếu diệt trừ được hắn, Thánh Cốc ta sẽ không còn ai là đối thủ."
"Nhưng không ngờ, hôm nay lại gặp phải tồn tại như vậy."
"Haizzz, xem ra thế giới tu võ bây giờ đáng sợ hơn chúng ta tưởng nhiều."
"Vẫn là nên quay về, bàn bạc với cốc chủ đại nhân một phen mới được."
Lão giả đang cảm thán, liền lật tay lại, trong tay ông xuất hiện một chiếc la bàn. La bàn này rất đặc thù, ánh vàng lấp lánh, nhìn qua liền biết là bảo vật không tầm thường. Trên mặt la bàn đang chỉ vào một phương hướng. Nhưng sau khi lão giả liếc qua la bàn, lại cất nó đi.
"Sư tôn, không đuổi nữa ạ?" Thanh niên hỏi.
"Không đuổi, về Thánh Cốc." Lão giả nói xong liền ngự không bay lên. Thanh niên liếc nhìn phương hướng Sở Phong rời đi rồi mới theo sư tôn rời đi. Ánh mắt đó đầy vẻ sợ hãi.
Chỉ là, sư đồ họ không biết, người khiến họ sợ hãi kia, vẫn chưa rời đi. Trên hư không, ở nơi sâu thẳm của cửu t·h·i·ê·n, một đôi mắt đang dõi theo phương hướng Sở Phong rời đi.
"Tiểu t·ử, đây là lần cuối ta giúp con."
"Sau này, con phải tự dựa vào chính mình, nếu không… đó chính là vi phạm ý nguyện của phụ thân con."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận