Tu La Võ Thần

Chương 5825: Đãi ngộ đặc biệt

"Nguy rồi." Nhưng khi vừa bước đến cửa sàn đấu giá, Tiên Hải Thiếu Vũ chợt thốt lên một tiếng.
"Thiếu Vũ huynh, sao vậy?" Sở Phong hỏi.
"Sở Phong huynh đệ, trên người ngươi có vật gì có thể mang ra thế chấp mà không lộ thân phận không?"
"Là thế này, chúng ta không phải định vào phòng khách quý thường sao? Để vào phòng đó cũng cần thế chấp, đổi lấy nguyên bảo của thương hội Võ Giả."
"Nhưng bảo vật trên người ta phần lớn đều có dấu hiệu của Tiên Hải Ngư Tộc, đồ của những người Hoàng Phủ Thiên Tộc thì càng không tiện lấy ra." Tiên Hải Thiếu Vũ nói.
"Không sao, ta có cách." Vừa nói, Sở Phong trực tiếp lấy ra một tấm lệnh bài.
Tấm lệnh bài này chính là lệnh bài khách quý mà Mã Cường chủ sự đã tặng cho Sở Phong khi hắn tham gia buổi đấu giá của thương hội Võ Giả trước đây.
Có tấm lệnh bài này, không cần thế chấp hay đổi chác, có thể tham gia đấu giá không giới hạn, được hưởng quyền "mua trước đổi sau".
Hơn nữa tấm lệnh bài khách quý này dùng được cho tất cả các thương hội Võ Giả.
"Hoắc, Sở Phong huynh đệ, đúng là không hổ là ngươi." Thấy tấm lệnh bài này, mắt Tiên Hải Thiếu Vũ sáng lên, thở phào một hơi.
Hắn đương nhiên cũng có loại lệnh bài này, nhưng lệnh bài của hắn lại là lệnh bài riêng của Tiên Hải Ngư Tộc.
Dù nó thể hiện rõ thân phận hơn nhưng thật ra không thiết thực bằng của Sở Phong.
Vì lệnh bài của Sở Phong có thể dùng ngay cả khi không lộ mặt.
Còn lệnh bài của hắn thì nhất định phải thể hiện rõ thân phận Tiên Hải Ngư Tộc.
"Có tấm lệnh bài này thì không cần phải làm thủ tục thế chấp, đi thẳng vào thôi."
Tiên Hải Thiếu Vũ trực tiếp dẫn Sở Phong và Tiểu Ngư Nhi đi về phía trước.
Lúc này, trước cửa sàn đấu giá có mười người mặc trường bào giới linh đứng đó.
Trường bào giới linh đó nhìn như vải thô bình thường, có vẻ hơi xơ xác.
Những đường vân kết giới của trường bào không hiện ra, không nhìn thấu được tu vi của họ.
Khi Tiên Hải Thiếu Vũ đi ngang qua họ, trong đám người đó vang lên một tiếng quát lớn.
"Trở về xếp hàng."
Đó là tiếng quát của một lão giả, giọng cực kỳ mạnh mẽ, dù không chứa uy áp nhưng cũng ẩn chứa một sự uy hiếp nhất định.
Lão giả này ít nhất cũng là cường giả Chân Thần, hoặc một chân long giới linh sư.
"À, xin lỗi." Tiên Hải Thiếu Vũ cũng không giận, kéo tay Sở Phong định quay lại xếp hàng.
"Ngày thường toàn đi thẳng vào, không quen xếp hàng, quên mất, là tại ta sai." Tiên Hải Thiếu Vũ cười cười truyền âm cho Sở Phong và Tiểu Ngư Nhi.
Nghe Tiên Hải Thiếu Vũ nói vậy, Sở Phong hơi khác đi về Tiên Hải Thiếu Vũ.
Tiên Hải Thiếu Vũ là ai chứ, là con trai tộc trưởng Tiên Hải Ngư Tộc.
Mà đây lại là địa bàn của Tiên Hải Ngư Tộc.
Nếu là thiên tài thế lực khác, bị người ta hùng hổ quát tháo trước mặt như vậy, đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn.
Nhưng Tiên Hải Thiếu Vũ lại chẳng hề tức giận, còn thấy mình sai.
Nên dù đối phương thái độ có chút hung hăng cũng không truy cứu, mà chọn cách nhường nhịn.
Loại giá trị quan này rất hiếm có.
Lại càng hiếm thấy khi nó xuất hiện trên người một người vừa có thực lực, vừa có thân phận như Tiên Hải Thiếu Vũ.
"Xin chờ một chút." Nhưng đúng lúc này, vị trưởng lão thủ ở cửa sàn đấu giá lại chạy đến trước mặt ba người Sở Phong.
Thái độ ông ta cực kỳ nhiệt tình, mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lệnh bài khách quý trong tay Sở Phong.
Nhiệt tình như vậy đương nhiên là vì lệnh bài này.
Rất nhanh, vị trưởng lão này đã xác định lệnh bài trong tay Sở Phong là thật, liền ngẩng đầu lên nhìn Sở Phong.
"Chào mừng ba vị khách quý đến, ba vị khách quý đến tham gia đấu giá hội sao?" Trưởng lão hỏi.
"Ừm." Sở Phong gật đầu nhẹ.
"Ba vị khách quý mời đi lối này." Trưởng lão vừa nói, vừa dẫn ba người Sở Phong đi vào sàn đấu giá.
"Ngươi bị mù à, không thấy chúng ta đang đứng đây sao?"
"Dựa vào cái gì mà để bọn chúng đi trước?"
Lúc này, trong đám giới linh sư lại có một giọng nói tức giận hơn vang lên, đó là giọng của một thanh niên.
"Xin lỗi vị khách quý, ba vị này có lệnh bài khách quý của thương hội Võ Giả."
"Được hưởng quyền ưu tiên phục vụ."
Trưởng lão kia vẫn giữ nụ cười trên mặt, chỉ là khách khí theo lễ tiết, vừa nói xong đã tiếp tục dẫn đường cho ba người Sở Phong.
Ba người Sở Phong đương nhiên không cần tiếp tục xếp hàng, mà đi theo trưởng lão vào trong.
Nói thì nói, bình thường xếp hàng là quy tắc.
Nhưng nếu có quyền ưu tiên, đó cũng là một phần của quy tắc, được hưởng quyền ưu tiên này cũng không có gì đáng trách.
Thật ra nếu họ có lễ phép, thì nói chuyện dễ hơn. Sở Phong cũng không ngại chờ một chút.
Nhưng thái độ bọn họ quá hung hăng, Sở Phong đã gặp nhiều loại người rồi, nhìn thái độ của họ thì có thể đoán bọn này chẳng phải người tốt lành gì.
Đương nhiên cũng không còn lý do để xếp hàng tiếp nữa.
Nhưng khi ba người Sở Phong đi ngang qua, tên thanh niên trong đám giới linh sư lại lẩm bẩm một câu.
"Cái đồ thương hội Võ Giả c·h·ết tiệt, dám coi thường chúng ta, lát nữa ta gọi cha ta đến diệt chúng nó."
Nghe thấy câu này, trưởng lão của thương hội Võ Giả chỉ cười nhạt, cũng không làm gì cả.
Rõ ràng là ngày thường có nhiều người nói câu này, nghe quen rồi nên không thấy lạ.
Rất nhanh, vị trưởng lão đó đưa ba người Sở Phong đến một gian phòng khách quý.
Phòng khách quý rất lớn, gọi là phòng khách quý cũng không bằng gọi là một tòa cung điện có đủ mọi thứ.
Không chỉ bày đầy đủ các loại điểm tâm hoa quả, mà còn có rất nhiều thị nữ xinh đẹp.
"Cho bọn họ ra ngoài đi." Sở Phong lên tiếng.
"Vâng." Trưởng lão phất tay, các thị nữ xinh đẹp hiểu chuyện liền đi ra ngoài.
"Ba vị khách quý, lát nữa đấu giá hội sẽ bắt đầu. "
"Ta sẽ cho người ở ngoài cửa chờ, có chuyện gì tùy thời sai bảo."
Nói xong, trưởng lão thức thời rời đi.
"Được đó Sở Phong huynh đệ, ở thương hội Võ Giả ngươi cũng có người quen à."
"Gian phòng khách quý này gần như chỉ kém gian phòng khách quý chuyên dụng của Tiên Hải Ngư Tộc."
"Để ta xem thử lệnh bài khách quý của ngươi có gì đặc biệt không, sao lại được sắp xếp vào một gian phòng khách quý xa hoa thế này."
Tiên Hải Thiếu Vũ cầm lấy lệnh bài khách quý trong tay Sở Phong xem.
"Chắc trùng hợp thôi, vị tiền bối cho ta lệnh bài lúc đó hẳn cũng không có quyền lực lớn vậy đâu, cái lệnh bài này chắc cũng chỉ là giới hạn quyền hạn của ông ta thôi." Sở Phong nói.
"Mắt ta kém, nhìn không ra bí ẩn gì trong này, nhưng theo kinh nghiệm của ta thì tấm lệnh bài này tuyệt đối không bình thường."
"Nếu là lệnh bài khách quý bình thường, thì đâu đến nỗi khiến trưởng lão khách khí vậy."
"Sở Phong huynh đệ có thể tiện thể nói cho ta người đưa lệnh bài này cho ngươi tên gì không?" Tiên Hải Thiếu Vũ hỏi.
"Mã Cường, Mã chủ sự." Sở Phong nói.
"Mã Cường?" Tiên Hải Thiếu Vũ bắt đầu tìm kiếm trong đầu ký ức về những nhân vật lớn của thương hội Võ Giả.
Nhưng quả thực không tìm thấy cái tên Mã Cường.
Lúc này, Tiểu Ngư Nhi cầm hai quả táo hồng đưa cho Sở Phong một quả: "Ca ca ăn."
Sở Phong nhận lấy, nàng liền cười ngọt ngào, sau đó cắn một miếng thật to vào quả táo của mình.
"Vậy còn ta?" Tiên Hải Thiếu Vũ hỏi.
"Tự đi mà lấy đi." Tiểu Ngư Nhi khoanh tay ngồi trên ghế, căn bản không có ý định đưa cho ca ca của nàng.
"Em gái hư."
Tiên Hải Thiếu Vũ cũng không để ý, giơ tay vồ một cái, một quả quýt đã bay vào tay hắn, rồi cũng ngồi lên ghế.
Trước mặt bọn họ có một bức tường kết giới trong suốt, có thể nhìn thấy toàn cảnh sàn đấu giá rộng lớn.
"Thiếu Vũ huynh, vừa nãy đám người kia là thế lực gì?" Sở Phong hỏi.
"Ta chưa từng gặp, chắc không phải người của Tiên Hải Thiên Hà chúng ta, có thể là người từ bên ngoài đến." Tiên Hải Thiếu Vũ nói.
"Trường bào giới linh của họ không đơn giản, không giống môn phái nhỏ." Sở Phong nói.
"Ồ? Ghê gớm lắm sao?" Tiên Hải Thiếu Vũ hỏi.
"Là bảo vật được chế tạo tỉ mỉ, tốn không ít của cải." Sở Phong nói.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận