Tu La Võ Thần

Chương 4499: Là cái tiểu tiên tử

Chương 4499: Là một tiểu tiên tử
Lúc đầu, Sở Phong không muốn để Tống Duẫn này đi theo hắn. Sở Phong không ngụy trang khuôn mặt, là vì hắn không dám, dù sao có một người thần bí đã bắt Triệu Hồng đi, dùng tính mạng của Triệu Hồng và người trong Sở thị Thiên tộc để uy hiếp Sở Phong, không cho phép Sở Phong ngụy trang khuôn mặt. Sở Phong cũng không biết người thần bí này vì sao lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy. Nhưng vì thực lực đối phương quá mạnh, lại có con tin trong tay, Sở Phong cũng không thể không làm theo. Cho nên dù biết rõ người của Tỏa Hồn Tông có thể sẽ trả thù mình, Sở Phong cũng chỉ có thể nghênh đón.
Nhưng Tống Duẫn lại khác, nàng có thể ngụy trang khuôn mặt. Nếu nàng không muốn đi theo mình thì ngụy trang khuôn mặt cũng vô nghĩa, dù sao khi Sở Phong gặp nguy hiểm, Tống Duẫn cũng khó mà thoát được. Ai ngờ được, Tống Duẫn này lại là một cô nàng bướng bỉnh. Nàng không nghe lời khuyên can của Sở Phong, nhất quyết muốn đi theo. Dù Sở Phong đã nói rõ là mình có thể gặp nguy hiểm, nàng vẫn không nghe. Không còn cách nào khác, Sở Phong chỉ có thể để nàng đi theo.
Khi tiến vào Bá Tinh sơn trang, Sở Phong và những người khác cũng không thể lập tức đi vào khu cấm địa tu luyện, mà được đưa đến một khoảng sân rộng để nghỉ ngơi. Nói là sân rộng, nhưng lại vô cùng bao la, bao la đến tựa như một đại lục nhỏ, nhìn mãi cũng không thấy hết. Trong sân rộng, những cung điện mọc san sát, mà mỗi cung điện còn có những khu vườn độc lập. Những cung điện tinh xảo này là để cho những người đã qua khảo hạch đến nghỉ ngơi. Mỗi người đều có một cung điện riêng để nghỉ ngơi. Sở Phong và những người khác phải chờ đợi, đợi đến khi khảo hạch kết thúc, sẽ cùng với tất cả những người đã qua khảo hạch cùng nhau tiến vào khu cấm địa tu luyện.
Lúc này, Sở Phong đã đến cung điện của mình. Nhân lúc rảnh rỗi, Sở Phong lấy ra một cái bình nhỏ. Bên trong bình, chính là phần thưởng khi qua khảo hạch… một giọt Bá Tinh hạt sương. Sở Phong uống một hơi hết giọt Bá Tinh hạt sương, lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng đặc thù của thiên địa tỏa ra trong cơ thể. Nghe đồn không sai, Bá Tinh hạt sương quả thật có thể tăng cường lực lĩnh ngộ đối với lớp trẻ. Nhưng có lẽ bản thân Sở Phong đã có lực lĩnh ngộ rất mạnh, nên Bá Tinh hạt sương này không có tác dụng gì với hắn.
"Cốc cốc cốc"
Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là giọng của một cô gái. Sở Phong không cần đoán cũng biết, chắc chắn là cô nàng Tống Duẫn. Mặc dù cô nàng cũng đã có cung điện riêng để nghỉ ngơi, nhưng rõ ràng nàng vẫn muốn ở gần Sở Phong.
Mặc dù đã sớm biết là Tống Duẫn, nhưng khoảnh khắc cánh cửa điện mở ra, Sở Phong lại ngẩn người. Đứng trước cửa điện của Sở Phong, đúng là Tống Duẫn. Chỉ là Tống Duẫn lúc này đã có thay đổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không còn lấm lem, mà trở nên trắng nõn như tuyết. Không chỉ có mặt, mà toàn thân nàng, chỗ nào lộ ra da thịt cũng đều trắng nõn như tuyết. Dưới ánh mặt trời, còn phát ra ánh sáng lấp lánh. Làn da này, quả thật đẹp đến mức khó tin, trông mềm mại như trứng gà mới luộc chín. Dù đã sớm biết, cô nàng này là một tiểu mỹ nhân, nhưng khi nàng rửa sạch sẽ, Sở Phong vẫn không khỏi kinh hãi. Nhất là nàng lúc này còn mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây sạch sẽ, thêm vẻ ngây thơ vốn có, trông rõ ràng như một tiểu tiên tử đang đứng trước mặt Sở Phong.
Nhưng điều khiến Sở Phong ngạc nhiên nhất, không phải là dáng vẻ xinh đẹp như tiên tử của Tống Duẫn, mà là việc Sở Phong đã rõ ràng sử dụng kết giới chi thuật, cưỡng ép thay đổi dung mạo cho nàng, sao cô nàng này lại biến trở lại?
"Hì hì, hóa ra ca ca Sở Phong khi thấy người đẹp cũng sẽ nhìn không chớp mắt à." Tống Duẫn cười hì hì nói với Sở Phong.
"Khụ khụ, thật có chút bất ngờ, rõ ràng khi rửa sạch thì xinh đẹp như vậy, sao lại cứ thích làm bẩn mình thế." Sở Phong nói.
"Đó là tỷ tỷ dạy ta, nói đàn ông thiên hạ đều háo sắc, không được để bọn đàn ông xấu xí nhìn thấy dáng vẻ của ta."
"Nhưng ca ca Sở Phong là ngoại lệ."
"Sao nào ca ca Sở Phong, khi thấy ta, ca ca có cảm thấy tim đập nhanh không?" Tống Duẫn chớp mắt to, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một bộ dáng tinh nghịch nhìn Sở Phong.
Nhưng Sở Phong lập tức quay người, vừa đi vào trong điện, vừa nói: "Còn chưa phát dục hoàn toàn, làm sao có thể khiến ta có cảm giác tim đập?"
"Ngươi nói dối, hễ ai nhìn thấy ta cũng đều sẽ rung động cả."
"Huống chi, vừa nãy ngươi còn trố cả mắt ra, ánh mắt của ngươi nói cho ta biết là ngươi đã rung động." Tống Duẫn không phục đi theo Sở Phong, chạy vào trong.
"Vừa nãy xác thực có hơi bất ngờ, nhưng càng nhiều hơn là ta tò mò." Sở Phong nói.
"Tò mò, ngươi tò mò điều gì vậy?" Tống Duẫn hỏi.
Sở Phong phất tay áo, đóng cửa điện lại, rồi mới nhìn về phía Tống Duẫn: "Sao cô nàng này có thể hóa giải kết giới chi thuật của ta?"
"Hứ, ta còn tưởng ngươi tò mò điều gì, hóa ra là chuyện này à."
"Ta nói cho ngươi biết, sư tôn của tỷ tỷ ta là một người không tầm thường đâu."
"Tỷ tỷ ta đương nhiên cũng nhận được không ít lợi ích, mà nàng chỉ có mỗi ta là em gái, bình thường cưng chiều ta hết mực, đương nhiên cũng cho ta không ít bảo vật phòng thân."
"Tuy rằng kết giới chi thuật của ca ca Sở Phong rất tinh xảo, nhưng ta muốn mở thì cũng không khó." Tống Duẫn đắc ý nói.
"Lợi hại như vậy, vậy lúc nãy bị người ta đánh sao không thấy ngươi phản kháng?" Sở Phong nói.
"Ta là cố ý, là muốn xem dáng vẻ lấm lem của ta, có ai sinh lòng thương hại, rút đao tương trợ hay không."
"Kết quả, ta đã chờ được."
"Ca ca Sở Phong, trong tình huống này, ta có phải nên lấy thân báo đáp hay không?" Tống Duẫn vừa nói vừa đưa tay nhỏ muốn ôm cánh tay của Sở Phong. Chỉ là nàng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Sở Phong né tránh.
"Nói như thật vậy."
"Ta sao có thể tin được là ngươi cố tình bị đánh chứ?" Sở Phong nói.
"Ngươi không tin cũng không sao, dù sao ta biết ngươi là người tốt là được rồi."
"Người tốt nhất định sẽ có phúc báo, mà Tống Duẫn ta lại có ơn tất báo."
"Này, ca ca Sở Phong, cái này cho ngươi." Tống Duẫn đưa cho Sở Phong một cái hồ lô.
"Đây là cái gì?" Sở Phong hỏi.
"Ngươi mở ra sẽ biết." Tống Duẫn cười ngọt ngào, nhưng lại vô cùng thần bí.
Sở Phong cũng không do dự mà trực tiếp mở hồ lô ra. Khoảnh khắc hồ lô mở ra, một mùi thơm nồng nàn lập tức xộc vào mũi. Đây là canh, canh gà hầm nhừ. Tuy rằng tu võ giả khi đạt đến cảnh giới nhất định thì không cần ăn không cần ngủ cũng được, nhưng dù sao thì họ vẫn là người, món ngon vẫn là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của tu võ giả. Mà lúc này, mùi hương tỏa ra từ trong hồ lô, có thể nói là rất tuyệt. Đây là một món canh vô cùng thơm ngon.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận