Tu La Võ Thần

Chương 3351: Một mình ta là đủ

Chương 3351: Một mình ta là đủ
Sở Phong mặc dù thành công đi vào bên trong đại trận. Chỉ là những tộc nhân Sở thị Thiên tộc xung quanh hắn lại không giống như là chiến hữu, càng giống như là địch nhân, trong ánh mắt nhìn hắn tràn đầy địch ý.
"Sở Phong, tộc trưởng đại nhân đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi lại đi hạ độc hắn, ngươi thật là táng tận t·h·i·ê·n lương không bằng h·e·o c·h·ó, bây giờ còn giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt, ngươi đơn giản quá không biết x·ấ·u hổ, ta sẽ không hợp tác với loại người như ngươi."
"Đúng, chúng ta sẽ không hợp tác với ngươi, coi như từ bỏ cuộc tỷ thí này, chúng ta cũng không kề vai chiến đấu với loại người như ngươi."
"Muốn giả tạo thì tự mình ngươi giả bộ đi, lão t·ử không chơi với ngươi."
Rất nhanh, đám tiểu bối Sở thị Thiên tộc liền mở miệng, bọn hắn vậy mà trực tiếp nói ra những lời ác độc. Bọn hắn đều đã tin tưởng và tiếp nhận việc Sở Phong hạ độc tộc trưởng đại nhân, cho nên vô cùng th·ố·n·g h·ậ·n Sở Phong, tự nhiên không muốn kề vai chiến đấu với Sở Phong.
Cho nên, sau khi bọn hắn nói xong lời này, không chỉ nhao nhao rời khỏi vòng chiến mà còn đi ra khỏi đại trận, trở về sân rộng.
Bọn hắn vì không muốn kề vai chiến đấu với Sở Phong, lại thật sự từ bỏ cuộc tỷ thí này.
Chứng kiến cảnh này, Sở Hàn Thanh cùng những người khác không khỏi nhìn về phía Vô Danh Phong Hỏa một chút, tựa như muốn nói: "Ngươi nhìn đi, ta đã nói không sai chứ, cái này Sở Phong chính là một kẻ phản tộc, nếu không thì sao lại có nhiều tiểu bối không muốn kề vai chiến đấu với hắn như vậy?"
Nhưng điều khiến ông thất vọng là Vô Danh Phong Hỏa tuy vẫn luôn chăm chú theo dõi trận đấu nhưng lại thờ ơ trước chuyện Sở Phong bị đám tiểu bối đồng tộc vứt bỏ, ngược lại vẫn tỏ ra khá hứng thú chờ đợi xem diễn biến tiếp theo.
Bởi vì hắn căn bản không quan tâm đến những tiểu bối Sở thị Thiên tộc kia có tiếp tục tác chiến hay không, hắn chỉ quan tâm một người duy nhất, đó chính là Sở Phong.
Mà lúc này, từ hơn một vạn người, trận địa trong nháy mắt chỉ còn lại mười ba người.
Giờ phút này, ngoại trừ Sở Phong, bên cạnh hắn vẫn còn mười hai người.
Những người dám đứng bên cạnh Sở Phong vào lúc này sẽ phải gánh chịu sự lạnh nhạt của toàn tộc, thậm chí còn có thể mang tội danh phản tộc.
Cho nên bọn hắn không chỉ tin tưởng Sở Phong mà còn là những người vô cùng dũng cảm.
Những người này có người Sở Phong quen biết.
Như Sở Thanh, Sở Hạo Viêm, Sở Hoàn Vũ, Sở Sương Sương... còn có một người ngược lại khiến người cảm thấy bất ngờ, đó chính là Sở Nguyệt, người từng phản bội vì lợi ích trước đây.
Nhưng lúc này, nàng dường như đã có một sự chuyển biến lớn, bởi vì tr·ê·n mặt nàng là vẻ kiên quyết, trong đôi mắt là sự tín nhiệm, cho thấy nàng đã sẵn sàng đứng về phía Sở Phong, không tiếc đối đầu với toàn tộc.
Những người còn lại Sở Phong không nhận ra, nhưng giờ phút này, Sở Phong đã ghi nhớ những người này, bởi vì đây đều là những người đã chọn tin tưởng hắn, nguyện ý đứng cạnh hắn đối mặt với sự lạnh nhạt của toàn tộc vào thời điểm gian nan nhất.
"Ha ha ha, lúc trước hơn một vạn người kia còn không cản nổi chúng ta, bây giờ chỉ bằng mười bốn người các ngươi, còn muốn kiên trì sao?"
Đúng lúc này, một vị tộc nhân Phương thị Thiên tộc bỗng nhiên lên tiếng.
Vừa dứt lời, đám tộc nhân Phương thị Thiên tộc cùng lúc cười ha hả, đồng thời những lời khó nghe như bão táp trút về phía Sở Phong và những người khác.
Nhưng vào lúc này, Sở Phong bỗng nhiên n·h·ổ cây tộc cờ đang cắm trên trận địa lên.
Hắn vác cờ tộc lên vai, từng bước một tiến về phía đại quân Phương thị Thiên tộc.
Thấy cảnh này, mọi người đều khẽ động, trong lòng không khỏi thầm thì.
Sở Phong không giữ vững trận địa mà lại n·h·ổ cờ tiến lên, từ bỏ trận doanh cuối cùng, chẳng lẽ là muốn đầu hàng sao?
Trong lúc mọi người suy đoán, Sở Phong đã tiến đến trước đại quân Phương thị Thiên tộc, ánh mắt hắn sáng như đuốc, hoàn toàn không giống tư thế muốn đầu hàng.
Bỗng nhiên, Sở Phong quay người, nhìn về phía đám người Sở Thanh phía sau nói: "Đa tạ các ngươi đã nguyện ý giúp ta, nhưng hôm nay trong trận chiến này, các ngươi không cần ra tay."
"Cái... cái tên này có ý gì?"
Vừa nghe Sở Phong nói vậy, đám người Phương thị Thiên tộc có chút choáng váng, không hiểu ý trong lời nói của Sở Phong, còn chưa kịp phản ứng, Sở Phong đã hướng mắt về phía bọn họ, cất giọng nói: "Bởi vì, đối phó các ngươi, một mình ta, Sở Phong là đủ."
"Cái này..."
Lời này của Sở Phong khiến mọi người giật mình, không chỉ riêng đám người Phương thị Thiên tộc và những người họ mời đến mà ngay cả rất nhiều người của Tinh vực Chủ giới và Sở thị Thiên tộc cũng kinh ngạc.
Sở Phong có mạnh đến đâu đi nữa thì đối diện vẫn là những tồn tại như Phương Hóa Long, làm sao Sở Phong có thể nói ra những lời lớn lối như vậy?
"Ha ha, ta không biết Sở Hiên Viên chi t·ử có hạ độc tộc trưởng Sở thị Thiên tộc hay không, nhưng ta phải công nhận tài ăn nói của hắn rất giỏi." Bỗng nhiên, một tộc nhân Phương thị Thiên tộc cười ha hả.
Ngay sau đó, những người của Triệu thị Thiên tộc, Tống thị Thiên tộc, Phong Hỏa Môn, Thương k·i·ế·m Tông và các thế lực khác cũng cười ồ theo.
Bọn hắn cười rất vui vẻ, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười t·h·i·ê·n đại.
Ngay cả Vô Danh Cương Hùng của Tinh vực Chủ giới cũng nhếch mép, lộ ra một nụ cười châm biếm.
Theo bọn hắn, Sở Phong chẳng khác gì một trò hề.
Dù hắn là con của Sở Hiên Viên, bọn hắn cũng chưa từng thực sự coi Sở Phong ra gì.
Oanh
Nhưng vào lúc này, quần áo Sở Phong khẽ động, sau đó một cỗ kình phong từ người Sở Phong tản ra.
Trong chốc lát, hơn hai ngàn tinh nhuệ của Phương thị Thiên tộc như lá rụng gặp gió lốc, trong nháy mắt bị thổi bay lên trời.
Hơn nữa, chỉ trong khoảnh khắc, bọn chúng đã bay xa hàng vạn mét, khi rơi xuống đất thì nơi nào cũng kêu rên liên hồi, mất hết sức chiến đấu.
Đám tinh nhuệ Phương thị Thiên tộc suýt chút nữa đã đ·á·n·h bại hơn vạn tiểu bối của Sở thị Thiên tộc, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã bị Sở Phong đánh cho tan tác.
"Trời ạ, Sở Phong hắn..."
Vào giờ phút này, tất cả mọi người, dù là người của Tinh vực Chủ giới hay Phương thị Thiên tộc, bao gồm cả những tộc nhân của Sở thị Thiên tộc đều kinh hãi.
Nhất là đám người Phương thị Thiên tộc, nụ cười nhạo báng trên mặt bọn họ đã biến mất, thay vào đó là sự khẩn trương và bất an tột độ.
Thậm chí, lúc này, bọn họ còn khẩn trương đứng bật dậy từ ghế khách quý.
Bởi vì ngay lúc này, khí tức phát ra từ người Sở Phong là thất phẩm Võ Tiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận