Tu La Võ Thần

Chương 47: Ấm áp bữa tối

Chương 47: Bữa tối ấm áp "Có cái này, Kiếm Đạo Minh sẽ không tìm người nhà của ta gây phiền phức chứ?" Sở Phong không lo lắng cho mình, hắn chỉ lo cho Sở Nguyệt và những người khác.
"Cái này không chắc, bởi vì Kiếm Đạo Minh không giống Lưu Minh, chỉ dựa vào thế lực đồng minh rác rưởi. Bọn họ thật sự có thực lực nhất định."
"Nhưng nếu bọn họ dám gây khó dễ cho ngươi, Dực Minh ta sẽ cho bọn họ biết, ai mới là lão đại trong liên minh này."
Nói xong những lời này, Tô Mỹ liền nhanh nhẹn rời đi, có thể thấy tâm tình của nha đầu này thật sự rất tốt.
"Dực Minh, rốt cuộc có thực lực như thế nào?" Sở Phong nhìn huân chương trong tay, trong lòng không khỏi dậy lên chút gợn sóng. Hắn có thể nghe ra từ lời của Tô Mỹ, Dực Minh không xem Kiếm Đạo Minh ra gì. Điều đó cho thấy Dực Minh này thực sự không đơn giản.
Sau đó, Sở Phong đeo huân chương Dực Minh lên, cố ý đi dạo một vòng lớn ở nội môn. Mục đích chính là muốn cho người khác biết hắn đã là thành viên Dực Minh, để Kiếm Đạo Minh đừng ra tay với người nhà hắn.
"Mau nhìn, đây không phải Sở Phong sao?"
"Hắn chính là Sở Phong, người đã san bằng Lưu Minh, phế bỏ lão nhị Lưu Mang?"
"Chính là hắn, chắc chắn 100%, lúc ấy ta có mặt ở đó, tuyệt đối không nhận lầm."
"Nhưng hắn không phải bị Hình Phạt Đường bắt đi rồi sao, sao có thể bình yên vô sự xuất hiện ở đây?"
"Còn nữa, mọi người nhìn ngực hắn kìa, huân chương kia chẳng phải là huy hiệu của Dực Minh sao? Hắn đã gia nhập Dực Minh!"
"Từng từ chối lời mời của Dực Minh trước mặt mọi người, bây giờ còn có thể gia nhập Dực Minh, lại còn trốn khỏi sự trừng phạt của Hình Phạt Đường, bối cảnh của Sở Phong này rốt cuộc cao minh đến mức nào?"
"Khó trách, khó trách, khó trách hắn dám làm ra những chuyện như thế với Lưu Mang, xem ra Sở Phong này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Về sau mọi người tuyệt đối đừng đắc tội người này."
Sở Phong đi trên đường, những người nhận ra hắn bàn tán không ngớt. Sau khi cảm thán về thực lực của Sở Phong, họ cũng không thể không suy nghĩ sâu về thế lực đứng sau hắn.
Sở Phong nghênh ngang đi dạo một hồi lâu, trong đó cũng gặp không ít người của Kiếm Đạo Minh, nhưng không ai ra tay với hắn, có thể thấy thân phận Dực Minh thực sự có tác dụng.
Lúc Sở Phong trở về phủ đệ của mình, lại phát hiện trong phủ đệ vẫn còn ánh đèn. Ở trước cửa có mấy bóng người lấp lóe. Hắn có thể phân biệt ra, đó là Sở Uy và những người khác.
"Sở Uy đại ca, sao các ngươi lại ở đây?"
Thấy Sở Uy toàn thân băng bó, mặt mũi bầm dập cùng những người khác không ở trong phủ đệ dưỡng thương mà lại ở đây đi qua đi lại, Sở Phong rất khó hiểu.
"Sở Phong đệ, cuối cùng đệ cũng về, tốt quá rồi, đệ không sao là tốt rồi."
"Sở Phong đệ, mau vào đi, mọi người đang đợi đệ." Nhìn thấy Sở Phong, Sở Uy và mọi người như trút được gánh nặng, không nói nhiều lời, nét mặt tươi cười kéo Sở Phong vào phủ đệ.
Mở cánh cửa lớn của phủ đệ, Sở Phong phát hiện Sở Nguyệt, Sở Tuyết cùng những người khác của Sở gia đều ở đó, ngay cả các thành viên khác của Sở Minh cũng tới. Trong đại sảnh kê một chiếc bàn lớn, bày đầy món ngon mỹ vị, phần lớn đều là món mà hắn thích nhất.
Sau đó, Sở Phong mới biết được, sau khi hắn bị bắt đi, Sở Nguyệt và những người khác đều đến chỗ trưởng lão, muốn cầu xin cho Sở Phong nhưng lại suýt bị bắt. May mắn có Tô Nhu đuổi đến, giúp bọn họ thoát nạn, đồng thời còn nói với họ, bảo chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon, về phủ đệ của Sở Phong chờ hắn, nhất định hắn sẽ bình an trở về.
Bữa tối bất ngờ này, không phải lần đầu tiên Sở Phong ăn cơm cùng người Sở gia, nhưng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp của bữa tối gia đình. Tất cả mọi người bộc lộ tình cảm với hắn đều xuất phát từ nội tâm, đều rất chân thành. Dù phần nhiều là sự cảm kích dành cho Sở Phong, nhưng hắn thích sự đối đãi chân tình này.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phong dậy rất sớm. Hắn mang tất cả các tấm thẻ nhiệm vụ hôm qua nhận được ra. Bây giờ muốn đi chấp hành nhiệm vụ cùng Tô Mỹ, những tấm thẻ này với hắn mà nói, tác dụng không lớn lắm nên hắn định trả lại.
Nhưng mới đi ra chưa bao xa, Sở Phong đã thấy một bóng người, chính là Đoạn Vũ Hiên, người hôm đó tranh giành thẻ nhiệm vụ với hắn.
Lúc này, trong lòng Sở Phong không khỏi vui mừng, chỉ vào Đoạn Vũ Hiên và lớn tiếng gọi: "Này, ngươi dừng lại!"
Nghe thấy tiếng gọi này, thân thể Đoạn Vũ Hiên không khỏi run lên. Khi quay đầu lại quan sát, sắc mặt hắn càng thêm tái mét vì sợ hãi. Những chuyện liên quan tới Sở Phong đã được truyền khắp nội môn. Đoạn Vũ Hiên tự nhiên biết rõ, vì vậy, hắn cực kỳ e ngại Sở Phong.
Đặc biệt nghĩ đến chuyện hôm qua, khi bản thân từng bất kính với Sở Phong, hắn càng lo Sở Phong sẽ tìm mình gây chuyện, vì thế mà tối qua không tài nào chợp mắt được.
Bây giờ gặp Sở Phong, chân hắn mềm nhũn ra. Người đến Lưu Mang cũng dám bóp nát trứng thì không biết sẽ làm gì với mình.
Ngay khi Sở Phong đi tới trước mặt Đoạn Vũ Hiên, hắn đã "Phù" một tiếng quỳ xuống đất, đồng thời mặt mày khổ sở van xin:
"Sở Phong đại ca, tiểu đệ có mắt không tròng, hôm qua mới va chạm vào ngài, xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tiểu đệ một lần."
"Ta dựa vào, chuyện này là sao?" Sở Phong ngơ ngác không nói nên lời, sau đó đưa gói đồ của mình cho Đoạn Vũ Hiên, cười nói:
"Đoạn huynh, nếu không ngại thì giúp ta mang cái này về chỗ nhận nhiệm vụ nhé?"
"Hả? Ngươi gọi ta chỉ vì chuyện này sao?" Đoạn Vũ Hiên xấu hổ cầm gói đồ, có chút mờ mịt.
"Thật ra ta chủ yếu là muốn nói cho ngươi, trong đó có nhiệm vụ mà ngươi thích đó, làm phiền nhé." Sở Phong vỗ vai Đoạn Vũ Hiên rồi đi thẳng.
Nhìn theo bóng lưng Sở Phong biến mất trong chớp mắt, Đoạn Vũ Hiên lại nhìn đám đông vây xem xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Đoạn Vũ Hiên thầm mắng một tiếng: "Mẹ nó, lần này bị chơi xỏ rồi!"
Theo như ước hẹn với Tô Mỹ, sau khi Sở Phong rời khỏi Thanh Long Tông, đã thay một bộ thường phục và đến một ngôi chùa hoang tàn trước buổi trưa.
Còn chưa vào trong chùa, Sở Phong đã dùng tinh thần lực cảm nhận được có bảy người.
Khi vào trong chùa, quả nhiên gặp bảy thiếu niên nam nữ. Trong số bảy người này có ba người quen mặt, một là Tô Mỹ, hai người còn lại chính là Long huynh Hổ đệ.
Bốn người còn lại Sở Phong không quen, nhưng có thể nhận ra qua dáng vẻ bề ngoài, bốn người này chắc chắn không phải người thường.
Một đôi thiếu nam thiếu nữ đang không coi ai ra gì mà tình tứ, như sợ người khác không biết quan hệ tình nhân của họ vậy. Đáng chú ý là thiếu nam kia mặc một chiếc áo bào hồng, bên trên còn thêu đầy hoa đào, giống như một kẻ biến thái. Ngược lại, cô gái mặc đồ khá là nam tính, khuôn mặt thì lại rất đàn bà. Mặc dù không được khuynh quốc khuynh thành như Tô Mỹ, nhưng cũng coi là xinh đẹp.
Ngoài đôi tình nhân này ra, có một thiếu niên mặc áo trắng, khuôn mặt thanh tú, mày rậm mắt to. Khi nhìn thấy Sở Phong, cậu ta mỉm cười gật đầu, rất hiền lành.
Một người con trai khác mặc áo lam thì lại ngược lại, sau khi thấy Sở Phong, gã xem thường hắn, sau đó hừ lạnh, như thể có thù hận sâu sắc với Sở Phong vậy.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận