Tu La Võ Thần

Chương 362: Hạ Lạc Nhi

Chương 362: Hạ Lạc Nhi
Giờ phút này, Sở Phong đang ngồi xếp bằng tu luyện trong lều vải của mình, đột nhiên có tiếng gọi khiến hắn từ trạng thái tu luyện thức tỉnh. Mặc dù không biết là ai, nhưng đã gọi mình thì theo phép lịch sự, Sở Phong tự nhiên muốn ra ngoài quan sát một phen. Khi Sở Phong đi ra lều vải, hắn mới phát hiện, giờ khắc này trước lều của mình lại đang đứng một vị mỹ nữ. Vị mỹ nữ kia ngũ quan tinh xảo, dáng người vô cùng đẹp, đôi mắt tựa như hạt đào lớn, dưới hàng mi cong vút là ánh mắt mê ly, vô cùng quyến rũ. Nhưng điểm dụ người nhất của nàng tuyệt đối không phải đôi mắt hút hồn kia, mà là hai ngọn núi trước ngực nàng, với dáng vẻ căng tròn, khiến Sở Phong trong lòng khẽ động.
Vị mỹ nữ kia, tu vi không thấp, chính là Huyền Vũ cửu trọng, chính là một trong chín mỹ nữ mà ngày đó, ngay cả Bạch Vân Phi cũng để ý đến.
"Sở Phong sư đệ, ta tên là Hạ Lạc Nhi." Người con gái đầy đặn tự xưng Hạ Lạc Nhi đầu tiên mỉm cười duyên dáng, sau đó khách khí hành lễ với Sở Phong.
"Ra là Hạ sư tỷ, không biết Hạ sư tỷ tìm Sở Phong vào lúc này, là có chuyện gì vậy?" Sở Phong cũng khách khí đáp lễ.
"Sở Phong sư đệ, bữa tối huynh đã dùng chưa?" Hạ Lạc Nhi hỏi.
"Ách… Vẫn chưa." Sở Phong nhìn xung quanh một chút, thấy rất nhiều người đang ăn tối, mà sau khi chuẩn bị lều trại xong, hắn đã lập tức tu luyện, quả thật vẫn chưa ăn tối, nói ra, quả thật là có chút đói bụng.
"Vừa vặn, muội bữa tối mới làm xong, muốn mời Sở Phong sư đệ qua cùng ăn, nếm thử tay nghề của muội." Hạ Lạc Nhi dịu dàng mời nói.
"Chuyện này, hình như không được tốt lắm?" Sở Phong có chút do dự, dù sao hiện tại khu vực nghỉ ngơi của nam và nữ đã tách ra, hắn là nam mà đi vào khu nghỉ ngơi của nữ, khó tránh khỏi có chút ảnh hưởng.
"A, trời mới vừa tối thôi, các tỷ muội của ta còn chưa ai nghỉ ngơi cả, có gì mà không tiện chứ? Sở Phong sư đệ, chẳng lẽ huynh sợ muội sẽ làm gì huynh sao?" Trên mặt Hạ Lạc Nhi lộ ra vẻ khó xử.
"Đương nhiên không phải, nếu như vậy, vậy ta xin cung kính tuân mệnh." Thấy thế, Sở Phong vội vàng đáp ứng, dù sao người ta là một cô gái, trước mặt bao nhiêu người mà đến mời mình, nếu thật sự cự tuyệt thì sẽ khiến nàng không còn mặt mũi. Thế là, Sở Phong đi theo Hạ Lạc Nhi, đi đến khu vực nghỉ ngơi của nữ.
"Thật đáng c·hết, tên tiểu tử này nhặt ở đâu ra vận c·ứ·t c·h·ó mà có thể khiến một mỹ nữ như vậy đến mời hắn ăn tối chứ?"
"Ai, chúng ta ở đây cắn lương khô, còn người ta thì được thưởng thức đồ ăn mỹ nữ làm, đúng là người so với người làm người ta tức c·hết."
"Mẹ nó, mấy nữ tử Chí Tôn sơn trang này dù dáng dấp đẹp đấy nhưng quá không có mắt, toàn là nhìn trúng cái tên Sở Phong, còn chưa mọc hết lông tiểu tử thối kia?"
Nhìn bóng lưng Sở Phong và Hạ Lạc Nhi rời đi, có người ghen tị, có người hâm mộ, nhất là ba người Tống Thanh Phong tự cho mình là bất phàm, càng là tức đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sau khi ve vãn Tử Linh không thành, bọn chúng đã từng chuyển mục tiêu sang Hạ Lạc Nhi các mỹ nữ, nhưng điều khiến bọn chúng không ngờ tới là, mặc dù Hạ Lạc Nhi không trực tiếp cự tuyệt bọn chúng như Tử Linh, nhưng cũng uyển chuyển từ chối ý tốt của bọn chúng. Hiện tại, cô nàng mình để ý, vậy mà lần nữa tới cửa mời Sở Phong, chuyện này khiến bọn chúng sao có thể chịu được, quả thực là tức lộn ruột nhưng lại không có chỗ xả, cùng lúc đó, h·ậ·n ý đối với Sở Phong càng thêm nồng nặc.
"Oa, không ngờ Hạ sư tỷ tay nghề lại tốt như vậy."
Lều trại của Hạ Lạc Nhi không giống Sở Phong sơ sài đơn giản, mà vô cùng tinh xảo, đặc biệt là nội thất bên trong, bàn ghế cái gì cần đều có, đâu giống đang nghỉ ngơi ở dã ngoại, mà hệt như một gian phòng ấm áp thoải mái. Nhưng lúc này Sở Phong không rảnh để thưởng thức bài trí của gian phòng, hắn sớm đã bị một bàn đồ ăn ngon làm cho thèm thuồng, đang xắn tay áo ăn uống thả cửa không hề khách khí.
"Sở Phong sư đệ thích là tốt rồi, thích thì cứ ăn nhiều chút." Hạ Lạc Nhi ngồi cạnh Sở Phong, không ngừng rót rượu gắp thức ăn cho hắn, chăm sóc vô cùng chu đáo.
"Hạ sư tỷ, bình rượu nhỏ xíu này của tỷ rót ra những ba chén lớn rượu, sao vẫn còn vậy?" Sở Phong nhìn chiếc bình rượu nhỏ chưa đầy một tấc trong tay Hạ Lạc Nhi, rồi lại nhìn chén bát sứ to tướng của mình, cảm thấy có chút nghi hoặc.
"Ha ha, Sở Phong sư đệ, bình rượu này của muội là bảo bối đấy, có hiệu quả giống túi càn khôn, đừng thấy nó nhỏ như lòng bàn tay, bên trong đủ chứa đến ba vạc lớn rượu, cho dù huynh uống liên tục cả tháng cũng tuyệt đối không hết." Hạ Lạc Nhi cười giải thích.
"Lại có đồ thần kỳ như vậy, Hạ sư tỷ cho ta mượn xem thử." Là một giới linh sư, Sở Phong cực kỳ hứng thú với đủ loại đồ chơi mới lạ, biết được bình rượu này là bảo bối liền không tự chủ được nhận lấy từ tay Hạ Lạc Nhi, cẩn thận quan sát. Thế nhưng nhìn bề ngoài, Sở Phong hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt, thế là hắn tung tinh thần lực, dò vào trong bình rượu, định nghiêm túc nghiên cứu một phen.
"Hoa~~~" Ai có thể ngờ, tinh thần lực của Sở Phong vừa chạm vào bình rượu kia thì nó lại nổ tung, đồng thời một lượng lớn rượu bắn ra, làm ướt đẫm người Sở Phong trong lúc bất ngờ.
"Sở Phong sư đệ, huynh không sao chứ? Quên mất không nhắc huynh, bình rượu này không thể dùng tinh thần lực để đo, nếu không nó sẽ phát nổ." Thấy vậy, Hạ Lạc Nhi vội vàng lau rượu trên người Sở Phong, vẻ mặt đầy vẻ khẩn trương cùng áy náy.
"Ách, Hạ sư tỷ, thật sự xin lỗi, ta không biết cái bình này không thể dùng tinh thần lực để dò xét, bất quá tỷ yên tâm, Sở Phong ta nhất định sẽ bồi thường." Vô ý làm hỏng cái bình, Sở Phong cảm thấy vô cùng ngại.
"Sở Phong sư đệ, huynh nói gì vậy, đây chỉ là một món đồ chơi nhỏ, vốn không đáng tiền, đâu cần huynh phải bồi thường."
"Huynh xem, quần áo huynh đều ướt cả rồi, như vậy sẽ lạnh đó, vậy nhé, muội ra ngoài một lát, huynh tranh thủ thay bộ quần áo khác, có váy áo choàng nữa thì càng tốt rồi hãy tiếp tục dùng bữa." Hạ Lạc Nhi không hề quan tâm đến chiếc bình rượu của mình, mà lại lo lắng cho thân thể Sở Phong.
"Vậy được." Nhìn thấy Hạ Lạc Nhi như vậy, Sở Phong trong lòng dâng lên một tia ấm áp, mặc dù hắn không có cảm giác với vẻ đẹp của Hạ Lạc Nhi, nhưng sự quan tâm thân mật của nàng lại làm hắn có một cảm giác thân thiết. Thế là Sở Phong cũng không khách khí, sau khi Hạ Lạc Nhi quay người đi ra lều, hắn liền cởi bộ đồ ướt vì dính rượu trên người mình.
"Sưu."
Ngay lúc này, lều trại của Sở Phong đột nhiên tung bay lên, làm lộ nửa thân trên của Sở Phong đang trần truồng dưới hoang dã.
"Cứu m·ạ·n·g a, mau mau cứu ta." Đúng lúc này, một tiếng hét kinh hoảng vang lên từ phía sau lưng Sở Phong, nhìn lại thì thấy chính là Hạ Lạc Nhi. Lúc này Hạ Lạc Nhi, chiếc váy dài duyên dáng đã bị xé thành mảnh vụn, lộ ra một mảng da t·h·ị·t trắng như tuyết bên ngoài, hai tay ôm trước ngực che đi hai ngọn núi trắng, vô cùng ủy khuất k·h·ó·c lóc.
"Hạ sư tỷ, xảy ra chuyện gì?" Thấy thế, Sở Phong vốn có chút thiện cảm với Hạ Lạc Nhi, vội vàng chạy tới hỏi han.
"Cút ngay." Ai có thể ngờ, vừa tới gần, Hạ Lạc Nhi đã đẩy Sở Phong ra, sau đó bản thân ngã nhào xuống đất, chỉ vào Sở Phong nói: "Sở Phong, đồ súc sinh, ta hảo ý mời ngươi ăn cơm, ngươi lại hạ đ·ộ·c vào rượu, định thừa cơ làm loạn với ta, ngươi còn là người sao?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận