Tu La Võ Thần

Chương 3229: Thủ đoạn tàn nhẫn (4)

Chương 3229: T·H·Ủ Đ·OẠ·N T·À·N NHẪN (4)
"Không cùng đồng tộc, không nên t·ự g·iết lẫn nhau, dù là không gây c·hết n·g·ư·ờ·i, nhưng c·ướp đoạt quang chi phù văn cũng không nên làm vậy, cho nên T·hiế·t Diện đại ca mới khiến cho Mộng Yểm Linh Tộc cùng Thông T·hi·ê·n Thú Tộc tộc nhân đến giúp chúng ta." Lệnh Hồ Luân nói đến đây, khóe miệng nhếch lên một vòng đường cong âm lãnh.
"Nguyên lai là như vậy." Nghe đến đây, các tộc nhân Lệnh Hồ T·hi·ê·n tộc bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng hiểu rõ ý tứ của Lệnh Hồ Luân.
Làm nửa ngày, bọn hắn không phải ngồi chờ c·hết, mà là cố ý để Mộng Yểm Linh Tộc cùng Thông T·hi·ê·n Thú Tộc đi c·ướp đoạt tài nguyên tu luyện, từ đó ngưng tụ quang chi phù văn trên người chúng.
Việc bọn hắn muốn làm không phải tốn thời gian khai hoang tài nguyên tu luyện, mà là ngồi mát ăn bát vàng.
Bởi vì cuối cùng, Lệnh Hồ T·hi·ê·n tộc muốn đoạt lấy quang chi phù văn của Mộng Yểm Linh Tộc và Thông T·hi·ê·n Thú Tộc.
Một chiêu này có thể nói vô cùng ác đ·ộ·c, dù sao Mộng Yểm Linh Tộc và Thông T·hi·ê·n Thú Tộc là đồng minh của Lệnh Hồ T·hi·ê·n tộc.
"Chỉ là chúng ta làm vậy, tất sẽ khiến Mộng Yểm Linh Tộc và Thông T·hi·ê·n Thú Tộc bất mãn." Có tộc nhân lo lắng nói.
"T·hiế·t Diện đại ca đã p·h·át hiện Mộng Yểm Linh Tộc và Thông T·hi·ê·n Thú Tộc tự cấu kết, âm thầm liên thủ đ·á·n·h cắp tài nguyên tu luyện vốn không thuộc về bọn hắn trong chủ vực."
"Hành động lần này chỉ là cho chúng một điểm cảnh cáo." Lệnh Hồ Luân nói.
"Lại là như vậy, nếu nói như vậy thì Mộng Yểm Linh Tộc và Thông T·hi·ê·n Thú Tộc đúng là đáng đời." Các vị tộc nhân nói.
"Đã như vậy, vậy chúng ta cần gì phải ngăn Sở Phong tiến đến, nên trực tiếp để bọn hắn vào rồi c·ướp đoạt quang chi phù văn của bọn hắn."
"Đúng vậy, may mắn là Sở Phong mang bọn hắn tiến đến, nếu không... chúng ta không phải uổng công bỏ lỡ rất nhiều quang chi phù văn có thể c·ướp đoạt sao?" Rất nhanh, lại có tộc nhân nói.
"Việc quang chi phù văn có thể c·ướp đoạt là chuyện mới p·h·át hiện lần trước, cho đến trước đó, chúng ta vẫn không x·á·c định quang chi phù văn có nhất định c·ướp đoạt được hay không."
"Cho nên, lúc ấy tính toán là dùng Mộng Yểm Linh Tộc và Thông T·hi·ê·n Thú Tộc làm thí nghiệm."
"Nếu có thể c·ướp đoạt thì c·ướp đoạt bọn chúng, nếu không thể c·ướp đoạt thì đành t·i·ệ·n nghi cho bọn chúng."
"Nhưng nếu ngay từ đầu đã để Sở Phong tiến đến mà kết quả lại không thể c·ướp đoạt quang chi phù văn, chẳng phải là vô cớ làm lợi cho đám p·h·ế vật này?" Lệnh Hồ Luân nói.
"Điều này cũng đúng." Đám người gật đầu.
"Chỉ có thể nói, lão t·h·i·ê·n đứng về phía Lệnh Hồ T·hi·ê·n tộc ta, vốn dĩ chúng ta đã cản đám tân tú này ở bên ngoài, kết quả chúng hết lần này tới lần khác phải vào, tưởng là được t·i·ệ·n nghi cho chúng, lại tuyệt đối không ngờ sẽ thành bàn đ·ạ·p để Lệnh Hồ T·hi·ê·n tộc ta tăng cao tu vi."
Lệnh Hồ Luân cười lạnh nói.
Cùng lúc đó, khóe miệng những tộc nhân khác của Lệnh Hồ T·hi·ê·n tộc cũng treo nụ cười vừa may mắn vừa âm lãnh.
Mộng Yểm Linh Tộc và Thông T·hi·ê·n Thú Tộc không hề hay biết gì về kế hoạch của Lệnh Hồ T·hi·ê·n tộc, chúng dựa vào truy tung phù điên cuồng đ·u·ổ·i bắt đám tân tú ngưng tụ quang chi phù văn.
Đồng thời, chỉ cần bắt được thì sẽ lập tức đưa đến chỗ Lệnh Hồ T·hi·ê·n tộc giao cho bọn hắn xử trí.
Chỉ là Sở Phong và những người khác lại không hề hay biết về hành động của chúng.
Bởi vì Sở Phong và các tộc nhân Sở thị T·hi·ê·n tộc hiện đang ở đáy biển sâu.
Đây là một khu mỏ quặng to lớn, nhưng giờ phút này khoáng thạch đã được khai thác hết, nhưng Sở Thanh và những người khác vẫn chưa rời đi.
Bởi vì hắn nhóm đang đợi, bọn hắn đang đợi Sở Phong.
Vốn dĩ ở trong khu mỏ quặng này, Sở Phong p·h·át hiện một cái kết giới cửa vào.
Mọi người không biết kết giới kia thông hướng nơi nào, nhưng có thể x·á·c định bên trong có c·ô·ng s·á·t trận p·h·áp cường đại.
Ngoại trừ Sở Phong, mỗi người ở đây đều không có thực lực tiến vào bên trong kết giới, chỉ có Sở Phong có thể.
Nhưng trước khi tiến vào, Sở Phong bảo bọn hắn ở lại đây, không được tự t·i·ệ·n rời đi.
Cho nên Sở Thanh và những người khác vẫn luôn chờ ở chỗ này.
"Sở Phong muốn đến khi nào mới trở về, chờ đợi như vậy không phải đang lãng phí thời gian của mọi người sao?"
Sở Hạo Viêm hơi thiếu kiên nhẫn, bởi vì đã hai ngày kể từ khi Sở Phong tiến vào đại trận kia.
Hai ngày thời gian đối với bọn hắn mà nói là vô cùng trân quý, dù sao bọn hắn cũng không biết thánh linh Quang Chi Trận này sẽ mở ra bao lâu.
"Lãng phí thời gian? Ngươi xem phù văn tr·ê·n trán đi, có thể tụ tập nhiều năng lượng t·h·i·ê·n địa cường đại như vậy đều nhờ ai vậy?" Sở Sương Sương nói.
"Ách..." Giờ phút này Sở Hạo Viêm cũng có chút ngượng ngùng.
Bọn hắn tuy vẫn chưa biết phù văn tr·ê·n trán gọi là quang chi phù văn, nhưng phù văn tr·ê·n trán bọn hắn x·á·c thực cường đại hơn nhiều so với những tộc nhân khác.
Dù sao bọn hắn được quang chi khoáng thạch quá nhiều, ngưng tụ nhiều quang chi khoáng thạch khổng lồ như vậy, tự nhiên sẽ hóa thành quang chi phù văn cực mạnh.
"Ta không trách Sở Phong, ta chỉ cảm thấy hắn tiếp tục như vậy kỳ thật không chỉ lãng phí thời gian của chúng ta, mà còn lãng phí thời gian của chính hắn." Sau một phen x·ấ·u hổ, Sở Hạo Viêm giải t·h·í·c·h.
"Bên trong kết giới giăng đầy s·á·t trận, nguy hiểm trùng điệp, ngươi không lo lắng an nguy của Sở Phong còn nói loại lời này, các ngươi thấy có t·h·í·c·h hợp không?" Sở Thanh cũng mở miệng.
"Lo chứ, ta không lo thì càu nhàu à, nhưng lo lắng có làm được gì, chúng ta có thể vào cứu hắn sao?"
"Ta chỉ cảm thấy lo lắng cũng vô dụng, chúng ta không nên ngồi chờ c·hết, ít nhất không thể ở lại đây." Sở Hạo Viêm nói.
"Ta n·g·ư·ợ·c lại thấy Sở Hạo Viêm nói rất đúng, chúng ta dựa vào Sở Phong đã được không ít khoáng thạch, nhưng chúng ta không thể mãi ỷ lại vào hắn, hắn đi lâu như vậy chưa về thì chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian ở đây."
"Ta cũng nghĩ tự mình đi tìm tài nguyên tu luyện." Sở Hoàn Vũ cũng mở miệng.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận